🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

Ông trùm Bắc Kinh Lục Mạnh thích gái eo thon.

Bạn thân tôi vì ngoại hình và vóc dáng hoàn hảo nên trở thành ngôi sao nữ được hắn nâng đỡ.

Nhưng ngay năm nổi tiếng nhất, cô ấy đã tự tử.

Hai năm sau, tôi cũng trở thành nghệ sĩ nữ hot nhất dưới trướng Lục Mạnh.

Đêm đến, ánh mắt Lục Mạnh sâu thẳm, hắn mất kiểm soát cắn lên cổ tôi: "Kỷ Ninh, sớm muộn gì tôi cũng c.h.ế.t trên người em mất thôi."

Tôi nghĩ lại, câu này không sai.

Lục Mạnh à, chắc chắn anh sẽ c.h.ế.t trong tay tôi.

1.

"Cút."

Giọng nói trầm thấp không vui của người đàn ông đột ngột vang lên.

Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra.

Nước mắt trên mặt cô ta vẫn chưa lau khô, môi cũng tái nhợt.

Là tiểu hoa đán đang nổi đình đám Trần Hân Vũ.

Sáng nay tôi còn thấy hot search về phim mới của cô ta.

Nhưng vừa rồi tôi lại thấy cô ấy quỳ gối trước người đàn ông tên Lục Mạnh, nước mắt giàn giụa, cầu xin hắn tha thứ cho mình.

Điện thoại rung lên.

Thời gian trên đó nhắc nhở tôi rằng đây thực sự là thế kỷ 21, chứ không phải xã hội phong kiến cổ đại nào đó.

Trước khi vào phòng.

Tất cả mọi người đều bị tịch thu điện thoại.

Không được chụp ảnh, không được nói chuyện.

Và trước khi bước vào một căn phòng khác, mắt chúng tôi bị bịt một lớp vải đen.

2.

Trước khi vào, có một cô gái hoảng sợ gỡ bỏ bịt mắt. Cô ấy hoảng hốt, giống hệt chú nai con:"Chị Từ, em không muốn vào nữa, em muốn về nhà, em thấy mình không làm được."

Chị Từ là quản lý.

Chị ấy vỗ nhẹ mu bàn tay cô gái: "Song Song, mọi người đến đây đều là tự nguyện."

"Mọi người đều là người hiểu biết."

"Em phải suy nghĩ cho kỹ, những người ngồi trong này đều là những ông trùm giàu có và quyền lực nhất Bắc Kinh."

"Hơn nữa, muốn nổi tiếng thì phải trả một cái giá nhỏ, đó là chuyện rất bình thường."

"Em là một cô gái từ nông thôn lên, chẳng lẽ muốn về lại quê sao?"

Cô gái không nói gì.

Quản lý thở dài: "Không sao, chị hiểu mà."

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi.

"Chỉ là..." Chị Từ nhẹ giọng nói: "Hợp đồng của em hình như hết hạn vào tháng sau, phải không?"



Cô gái khựng lại.

Chị Từ vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, thì thầm với cô gái: "Song Song."

"Khi em đứng trên bục nhận giải, trở thành người nổi tiếng, danh tiếng, tiền bạc, địa vị đều có đủ, thực ra nhìn lại, những thứ này chẳng là gì cả."

3.

"Tiệc tối" bắt đầu.

Tôi đeo bịt mắt, cố gắng dựa vào thính giác để phân biệt mình đang ở đâu.

Mùi mặn của gió biển, tiếng kêu của hải âu, ánh nắng...

Rõ ràng là không còn ở trên đất liền nữa.

Chúng tôi…

Đang ở trên biển.

Sau năm phút yên tĩnh.

Tôi nhanh chóng nghe thấy giọng nói quen thuộc gần như khắc sâu trong đầu.

Lục Mạnh.

Cùng với tiếng bật lửa châm t.h.u.ố.c lá giòn tan.

Tiếng va chạm của ly rượu.

Tiếng cười của người đàn ông vang lên khe khẽ, như thể vô cùng vui vẻ:

"Chúc mọi người đêm nay chơi vui vẻ."

Tệ rồi!

Lục Mạnh để mắt đến người khác!

Còn người đưa tay ôm eo tôi, tôi cố tình giả vờ không đứng vững.

Giày cao gót dẫm mạnh vào ngón chân đối phương.

Tôi bị anh ta hất ra vì đau, ngã xuống đất.

Tiếng hét của nhân viên phục vụ và tiếng ly rượu vỡ vang lên.

Áo khoác trượt xuống, thân hình mặc bikini lộ ra.

4.

Nói thật.

Để giữ cho vòng eo ở trạng thái tốt nhất, tôi gần như đói lả.

Không nói đến việc ăn rau, tập thể dục, yoga, tập Pilates và đeo đai nịt bụng mỗi ngày, bây giờ tôi muốn ăn sống một con bò.

Số đo cơ thể của tôi đã đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất.

Người đàn ông hất tôi ra khẽ thở dài.

Anh ta xin lỗi rồi đỡ tôi đứng dậy.

Bàn cũng đặt sau lưng tôi không chịu buông ra.

Anh ta nắm tay tôi, từ từ đi về một hướng.

Tôi nín thở.

Gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.



Tôi đang đánh cược.

Đánh cược rằng Lục Mạnh chắc chắn cũng đang nhìn tôi.

Chỉ là...

Tôi đã thất bại.

5.

Người đàn ông dẫn tôi đi một mạch.

Từ lần tiếp xúc cơ thể vừa rồi, có thể thấy đối phương khoảng bốn mươi tuổi.

Dáng người mập mạp, không cao lắm.

Càng đến gần phòng, lòng tôi càng chùng xuống.

Một cuộc săn bắt chuẩn bị từ lâu, cứ thế mà thất bại sao?

Nhưng ngay khi sắp đến nơi.

Người đàn ông đột nhiên buông tay tôi.

Sau đó liền bỏ đi.

Không còn ai dẫn dắt, tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám cử động.

Tôi cũng không dám tháo bịt mắt.

Tôi biết, ở đây, dù là góc nào cũng đều có camera.

Chỉ cần tôi tháo bịt mắt, "trò chơi" này coi như kết thúc.

6.

Không có ai đến, cũng không có ai quan tâm đến tôi.

Tôi đứng nửa tiếng.

Cởi giày cao gót, vẫn đeo bịt mắt, ngoan ngoãn ngồi dựa tường ôm gối.

Tôi cứ thế ngồi như vậy.

Ngồi cả nửa đêm.

Rất lạnh.

Lạnh đến mức chân tôi sắp tê liệt.

Cuối cùng tôi cũng đợi được người mình muốn đợi.

Có người cúi xuống, đưa ngón tay chạm vào má tôi, từ từ di chuyển.

Ngón tay lạnh ngắt, tôi run lên.

Dù đeo bịt mắt, tôi cũng biết.

Ánh mắt của người này nguy hiểm và tà ác, hắn nhìn khuôn mặt tôi như đang thẩm định một món hàng.

Đó là một ánh mắt không mang bất kỳ cảm xúc nào, cũng không mang tính người.

Đôi mắt đấy chỉ mang đầy dục vọng.

Lục Mạnh cười khẽ:

"Ừm, eo đẹp đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.