Nói xong, cô ấy kéo tôi chạy thục mạng ra ngoài như bị ma đuổi.
Đến cổng khách sạn, cô ấy mới buông tay tôi và "òa" lên khóc.
Vừa khóc vừa nói: "Tinh Niên, không phải chị giỏi lắm sao? Không phải chị biết võ hả, lần trước còn đá văng huấn luyện viên thể hình nữa, sao giờ lại sợ thế?"
Tôi không kìm được, mắt cũng đỏ theo.
"Tiểu Mễ, chị nợ em một lời xin lỗi chân thành. Chuyện của Trâu Dục, chị không cố ý giấu em."
"Thực ra lúc đầu chị đã sớm biết em, ban đầu tiếp cận em chỉ để nhắc nhở em rằng Trâu Dục không phải người đáng tin, sợ em sẽ bị lừa gạt. Nhưng lúc đó chúng ta chưa thân thiết, chị sợ em nghĩ chị là cố ý chia rẽ."
"Vậy sau đó thì sao? Sau đó có nhiều cơ hội như thế, sao chị không nói?"
Tôi cười gượng: "Sau đó… sau đó chị lại không dám nữa."
"Chị cũng sợ rằng nếu nói ra, em sẽ chọn tin tưởng Trâu Dục, rồi dần xa cách chị."
Hứa Tiểu Mễ hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: "Em sẽ không đâu, em xem chị như chị ruột của mình mà."
"Giờ thì chị biết rồi. Chị xin lỗi em."
7
Hứa Tiểu Mễ bảo tôi đến công ty của Chu Hoài.
Thực lòng mà nói, tôi cảm thấy rất hứng thú.
Trong môi trường làm việc, phụ nữ thường phải nỗ lực gấp bội so với đàn ông, và tôi đã phải một mình vượt qua vô vàn khó khăn để có được vị trí hiện tại. Những gian truân ấy chỉ mình tôi thấu hiểu.
Lần này, hành động của lão Trương đã khiến lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh. Nó cũng giúp tôi nhận ra rằng, trong một công ty vốn không tôn trọng phụ nữ, dù tôi có cố gắng thế nào cũng chẳng bao giờ được công nhận.
Hiện tại, công ty của Chu Hoài đang trong giai đoạn mở rộng, tiềm năng vô hạn.
Nếu không phải vì mối quan hệ với Trâu Dục, có lẽ tôi đã sớm đi phỏng vấn rồi.
Tôi vẫn hơi do dự: "Nếu chị đến đó, liệu có không ổn không?"
"Có gì mà không ổn chứ? Chỉ là bảo chị gửi CV và phỏng vấn thôi, đâu có gì chắc chắn. Cậu của em sẽ không bao giờ nhận lời nhờ vả đâu."
Nói xong, cô ấy còn cười: "Nếu chị thật sự đậu phỏng vấn và trở thành sếp của Trâu Dục, chắc chắn vẻ mặt anh ta sẽ rất thú vị đấy!"
Không hiểu sao, nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi cũng thấy hơi mong chờ.
Tôi không nói với Chu Hoài về việc đi phỏng vấn.
Lần gặp lại anh là ở văn phòng trong buổi phỏng vấn cuối cùng.
Anh ngồi ở vị trí trung tâm, mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị. Khi thấy tôi bước vào, anh không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ liếc mắt rồi cúi đầu. Hành động này khiến tôi cảm thấy căng thẳng.
Tôi tự hỏi liệu việc đến đây phỏng vấn có khiến Chu Hoài không vui. Kết quả phỏng vấn, Hứa Tiểu Mễ còn biết trước cả tôi.
Vài ngày sau, cô ấy gọi điện, câu đầu tiên là: "Giám đốc Từ, khi nào chị mời khách đây?"
Trái tim tôi giờ mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
Hôm tôi mời Hứa Tiểu Mễ ăn tối, tôi nghĩ chỉ là buổi gặp gỡ bạn bè, không ngờ Chu Hoài cũng có mặt.
Trước đây đối với tôi, Chu Hoài chỉ là cậu của Hứa Tiểu Mễ, còn bây giờ, anh ấy trở sếp hiện tại.
Trước giờ tôi vốn đã sợ Chu hoài, nay lại càng sợ hơn.
Hứa Tiểu Mễ vào nhà vệ sinh, tôi đứng dậy rót trà cho Chu Hoài, tay run đến nỗi như mắc bệnh Parkinson.
Cuối cùng, Chu Hoài không chịu nổi: "Sợ tôi à?"
Tôi thành thật đáp: "Có chút ạ."
"Nghe Tiểu Mễ nói lúc đá người không phải em dũng cảm lắm sao?"
Cái cô Tiểu Mễ đáng ghét này, chuyện gì cũng kể ra ngoài.
Tôi cười ngượng hai tiếng, nói: "Ngài không giống loại người như vậy."
Chu Hoài nhìn tôi sâu xa, không nói gì thêm.
Lần này đề bạt phó tổng, Trâu Dục là ứng viên sáng giá nhất.
Thậm chí anh ta còn tự tin rằng mình sẽ được chọn.
Trước khi tôi nhậm chức, vì chút ác ý trêu chọc, Hứa Tiểu Mễ còn đặc biệt nhờ Chu Hoài giữ bí mật về thân phận của tôi.
Anh ấy thực sự đồng ý.
Ngày tôi nhậm chức, không ít người đã được chứng kiến cảnh Trâu Dục bị bẽ mặt.
Qua lớp kính, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của anh ta nhìn mình.
Khẽ mỉm cười, tôi mặc bộ váy công sở chỉnh tề, đứng đối diện anh ta và giới thiệu bản thân.
"Tôi là Hứa Tinh Niên, phó tổng mới. Từ nay anh có thể gọi tôi là iám đốc Từ."
8
Phải công nhận rằng môi trường làm việc ở công ty mới tốt hơn nhiều so với chỗ cũ.
Trước đây, mỗi lần về nhà, Trâu Dục lại phàn nàn không ngớt về quy chế công ty. Giờ nhìn lại, tôi thấy rõ ràng là do anh ta kém cỏi, chỉ biết đổ lỗi linh tinh.
Trong buổi họp sáng thứ Hai, tôi gọi Trâu Dục vào văn phòng.
Lật lại hồ sơ của phòng nhân sự, tôi nghiêm giọng: "Nửa năm trước, anh đã chuyển trái phép một khoản tiền của công ty, hiện vẫn còn thiếu 150 nghìn tệ chưa hoàn trả. Để đảm bảo công bằng, công ty không thể tiếp tục cho phép anh khấu trừ từng tháng. Vậy anh muốn trả một lần hay để tòa án giải quyết?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]