🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cô ấy đập tay lên bàn, trừng mắt nhìn tôi: "Vậy tên cặn bã đó vì chuyện tiền bạc mà tìm đến một cành cao à? Cái cành cao đó là kẻ ngốc à, chưa từng thấy đàn ông sao, còn ham làm kẻ lót đường như thế."

Không ngờ cô ấy còn kích động hơn cả tôi, đầu tôi giật lên từng hồi: "Cũng không phải vậy đâu, cô gái ấy cũng bị lừa..."

"Lừa cái gì mà lừa, em thấy chị mới là người bị lừa ấy. Chị Tinh Niên, em nói thật, những cô gái như thế em gặp nhiều rồi, đúng kiểu bạch liên hoa, ngoài mặt hiền lành, trong bụng mưu mô sâu sắc, toàn là rác rưởi."

Tôi há miệng, vốn đã đưa tay vào túi định lấy máy ghi âm, nhưng nghe đến câu đó lại rút tay ra.

Thôi... để lần sau vậy.

4

Nhìn bề ngoài, Hứa Tiểu Mễ là cô gái trông có vẻ ngây thơ, không hiểu sự đời.

Nhưng khi biết tôi bị đá, cô nàng lại mạnh dạn nhấn ga đưa thẳng tôi tới câu lạc bộ sang chảnh nhất trong thành phố.

Hành động ngông cuồng đến mức khiến tôi không kịp phản ứng.

"Chị không hẳn là có ý định này..."

"Chị yên tâm đi, quán này là của bạn em, rất sạch sẽ. Bên trong toàn là các anh trai đẹp trai thôi, đảm bảo sẽ khiến chị quên ngay gã đàn ông tồi."

Nói xong, cô ấy kéo tôi vào bên trong, gọi một hơi tới năm người đàn ông.

Năm người, mọi người hiểu không, năm người đấy!

Cả đời sống nghiêm chỉnh, lần đầu tôi gặp phải cảnh này.

Ngay khi tôi để chuồn thì cửa phòng bật mở, các anh đẹp trai bước vào phòng, còn tôi thì không còn vẻ mặt phản cảm nào nữa.

Tôi chỉ muốn nói rằng, các cậu đẹp trai không ra mắt ngay là chị đây sẽ buồn đấy nhé.

Mấy anh ấy hát bài này nối tiếp bài kia, khiến tôi vỗ tay đến đỏ cả tay.

Tôi quay sang hỏi Hứa Tiểu Mễ: "Bạn trai em có biết em tới đây không?"



"Đương nhiên là không rồi, em đâu có ngốc." Hứa Tiểu Mễ bốc một nắm hạt dưa: "Với lại, em chỉ đơn thuần là thưởng thức nghệ thuật thôi. Bọn họ như mấy thực tập sinh trước khi ra mắt, chỉ hát với nhảy thôi, không làm gì khác đâu."

Nói gì thì nói, đẳng cấp của Hứa Tiểu Mễ quả thật không đùa được.

Cuối cùng tôi cũng hơi có hứng, cứ hết ly này tới ly khác, chẳng biết đã uống bao nhiêu.

Bên kia, Hứa Tiểu Mễ cũng không khá hơn, cô ấy cứ cười toe toét cụng ly với tôi.

Khi đang vui vẻ, cánh cửa phòng mở ra.

Một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.

Người đó mặc vest chỉn chu, mặt mày nghiêm nghị, khí chất lạnh lùng mà quyền lực.

Tôi đã say rồi nên không để ý thấy Hứa Tiểu Mễ đột nhiên đơ người, chỉ tay về phía cửa: "Tiểu Mễ, em còn gọi thêm một anh nữa sao? Người này hợp gu chị đó, qua đây với chị nào."

Ngay lập tức, tôi thấy mặt anh ta tối sầm lại.

Hứa Tiểu Mễ sợ đến mức lắp bắp: "Đó... đó là cậu của em."

Tôi vẫn chưa hiểu: "Em nói anh ấy tên là Yoyo?" (1)

Người đàn ông bước đến, cúi xuống nhìn tôi: "Chu Hoài, cậu của Tiểu Mễ."

Đại não của tôi ước chừng mất khoảng mất ba giây mới phản ứng kịp rồi buột miệng thốt lên: "Ối trời!"

Ai có thể giải thích cho tôi vì sao cậu của Tiểu Mễ lại trẻ như thế này chứ?

Không đúng, người đàn ông này sao lại xuất hiện ở đây!

Từ lúc Chu Hoài xuất hiện, Tiểu Mễ đột nhiên trở nên giống hệt chú chim cút nhỏ, cô ấy cúi gằm mặt không dám nói một lời.

Cho đến khi chúng tôi ra khỏi cửa câu lạc bộ, gió nhẹ thổi làm tôi tỉnh rượu phần nào: "Chủ tịch Chu, nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép về trước."



Nói xong, tôi định rời đi, nhưng ngay lập tức bị Tiểu Mễ kéo lại.

"Chị Tinh Niên, chị không lái xe đúng không? Cậu em có thể đưa chị về."

Rồi cô nàng chắp tay như cầu xin, ra hiệu cho tôi đừng từ chối.

Vấn đề là tôi cũng đâu muốn ở cùng người như vậy!

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Chu Hoài đã liếc tôi một cái, lạnh lùng nói hai từ: "Lên xe."

Rồi ngay trong giây tiếp theo, tôi liền nhận ra mình đã ngồi ở trong xe mất rồi.

Cảm giác sợ hãi vì bị quyền lực chi phối khiến tôi không có chỗ nào để trốn!

Bên trong xe im ắng đến đáng sợ.

Hứa Tiểu Mễ ngồi ở bên cạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Điều này làm tôi cảm thấy lạ lùng.

Ban đầu, tôi nghĩ cậu của Hứa Tiểu Mễ hẳn là một người đàn ông trung niên chiều chuộng cháu mình hết mực, vì vậy mà tên Trâu Dục mới nỗ lực lấy lòng để trèo lên cao.

Nhưng nhìn cách hai người tương tác, tôi lại cảm thấy không phải vậy, Chu Hoài hoàn toàn không giống kiểu người dễ bị tác động.

Hứa Tiểu Mễ dán mặt vào cửa sổ xe, đi một đoạn mới ngạc nhiên hỏi: "Cậu ơi, nhà chị Tinh Niên ở khu Hạnh Phúc mà."

"Đưa cháu về trước."

Nghe vậy, không chỉ tôi mà cả Hứa Tiểu Mễ đều ngạc nhiên.

Theo lẽ thường, tôi là khách, đâu ai lại để cháu mình về trước.

Tôi nhìn Hứa Tiểu Mễ, mong rằng cô ấy nói đỡ vài câu.

Kết quả là xe dừng lại ở khu chung cư cao cấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.