Kết thúc chuyến đi cũng là lúc chúng tôi đối mặt với bài kiểm tra học kì cuối năm sắp đến.
Nhìn bài kiếm tra toán một tiết trên tay là lòng tôi đau như cắt.
Số năm đỏ chói
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả năm điểm tôi thấp mất. Quay sang nhìn bài làm của Châu Diệc Phong điểm 9 đến loá mắt.
Sao cậu ta có thể học giỏi như vậy chứ. Hầu như môn nào điểm của cậu ta đều rất cao.
Còn tôi, điểm các môn khác thì cũng bình thường nhưng cứ nhắc đến các môn tự nhiên là hết muốn nói.
Châu Diệc Phong thấy tôi cầm bài mà mặt như đưa đám liền giật lấy.
Xem xem một hồi rồi quay sang nhìn tôi, gãi gãi cái cằm chưa mọc râu, “Tôi sẽ hi sinh thời gian vàng bạc của mình để ôn toán cho cậu”.
“Thật sao”, mắt tôi sáng rực.
“Tôi đã bao giờ nói dối cậu chưa?”
Ừm, hình như cậu ta chưa nói dối tôi bao giờ. Nhưng từ sau chuyến đi mỗi lần nói chuyện với Châu Diệc Phong tôi luôn cảm thấy ngại ngùng, bây giờ còn cùng cậu ta ôn toán nữa.
Phải làm sao...
Đấu tranh tư tưởng một hồi, vì môn toán đành phải mặt dày vậy.
“Cảm ơn”, tôi lên tiếng.
“Đúng 8:00 tối nay ở nhà tôi, đừng đến muộn”.
8:00 tôi cắp sách sang nhà Châu Diệc Phong. Cô Lan Vy thấy tôi và Châu Diệc Phong học cùng thì vui vẻ cứ cười tủm tỉm từ lúc tôi đến.
Nói với tôi vài câu rồi cô Lan Vy cùng chú Quốc Thiên sang nhà tôi xem phim. Hôm nay bốn người họ cùng hẹn nhau xem phim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-duoc-phep-yeu-anh/94664/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.