Tôi vừa thấy của Châu Diệc Phong liền lấy tay che mắt hét lên.
Cậu ta…cậu ta cầm một cái khăn lau tóc và…chỉ mặc mỗi quần đùi.
Châu Diệc Phong nhìn tôi, khoé miệng nhếch lên, dựa lưng vào nghế, cậu ta uể oải trả lời.
“Nhà tôi, tôi ở”
Sao có thể như thế được, nhà của hắn?
Dạo này sao nhiều chuyện bất ngờ tìm đến tôi vậy, chắc tôi sớm đau tim mà toi mất.
Tôi mở kẽ tay, liếc nhìn Châu Diệc Phong, chợt lời của mẹ tôi nói hiện về.
Vậy…vậy…cậu ta chính là người bạn thân lúc nhỏ mà mẹ tôi nhắc tới.
Không thể nào, không thể nào. Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây.
Cô Lan Vy ở bên cạnh ghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Châu Diệc Phong cũng không nói gì chỉ liếc nhìn chúng tôi mỉm cười.
“Uyển Khanh, con ở lại ăn cơm với gia đình cô nhé?” Cô Lan Vy cầm lấy tay tôi.
“Cô Lan Vy, con xin lỗi, hôm nay con không ăn với cô được, hôm khắc con ăn với cô nhé, con hứa.” Tôi lắc lắc tay cô Vy Lan làm nũng khiến cho ai kia mấy giây giật mình rơi ngay miếng thịt vừa đưa đến miệng.
Mặc dù tôi không thể nhớ được cô Lan Vy nhưng khi nói chuyện với cô ấy tôi có cảm giác vô cùng thân thuộc như ở bên mẹ mình vậy.
Tại sao tôi lại ngốc nghếch để cho mình bị mất trí nhớ chứ!
Cô Lan Vy nghe tôi nói vậy cũng không níu kéo nữa, cô dịu dàng nhìn tôi, “Con hứa rồi nhé”.
“Diệc Phong con đưa Uyển Khanh về đi”, cô Lan Vy lườm Châu Diệc Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-duoc-phep-yeu-anh/94656/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.