“Cuộc đời cuả anh sẽ không hoàn hảo nếu không có em và ngược lại cuộc đời em cũng vậy. Em hậu đậu, em ngốc nghếch như thế chỉ có anh mới dám cưới em. Đồng ý làm vợ anh đi, anh đẹp trai, ga lăng, tốt bụng như thế này nhiều người thích lắm đấy. Hốt nhanh còn kịp.”
Được anh cầu hôn, tôi vô cùng cảm động.
Nhưng đây là cầu hôn sao? Không biết anh đang cầu hôn hay nâng cao vẻ đẹp của anh đây.
“Anh nghĩ kĩ rồi, anh mà không lấy em thì cũng chả ai lấy đâu. Em mà cưới ai chắc chắn cuộc đời người đó sẽ rất bi thảm. Một mình anh chấp nhận bi thảm là đủ rồi.”
Cái tên này, có thể lãng mạn như bao người khác không?
Cầu hôn tôi mà như đang bêu xấu tôi vậy.
“Anh không nhớ là hồi đại học có người thích em sao? Anh còn mắng người ta nữa.”
“Em không thấy là từ khi anh ta không thích em thì cuộc đời anh ta nở hoa không phải sao? Bây giờ lại còn cưới được một người vô cùng hoàn mĩ, cuộc đời thăng tiến. Em thấy đấy, may mà năm đó bị anh mắng cho nhục quá không dám thích em nữa, không thì cuộc đời đã rơi vào ngõ cụt rôi. Tốt nhất cưới anh đi, mình anh chịu đựng thôi.”
“Anh...vậy cho anh chịu đựng, xem anh chịu đựng được bao lâu.” Tôi tỏ ra hờn dỗi, xoè tay đưa trước mặt anh.
Châu Diệc Phong đeo nhẫn cho tôi, đặt lên đó một nụ hôn rồi anh ngước mặt nhìn tôi cười tít mắt lại.
“Đã chịu đựng mấy năm rồi, thêm mấy chục năm nữa cũng chả sao. Nếu có cơ hội anh mong kiếp sau mình có thể tiếp tục làm vợ chồng.”
Sau khi được tôi nhận lời, anh vui sướng chạy đi tìm từng người để khoe. Gặp ai anh cũng nói, “Dương Uyển Khanh, cô ấy đồng ý làm vợ tôi rồi đấy!!!”.
Khiến cho tôi vô cùng xấu hổ.
Một lần anh hai nói với tôi, trước ngày cầu hôn Châu Diệc phong đã đến tìm anh hai tôi.
“Dương Minh Tuấn anh nghĩ xem em nên cầu hôn theo cách nào?”
Vậy là suốt một ngày, anh hai tôi được thưởng thức tiết mục tấu hài của em rể tương lai mình.
Châu Diêc Phong bày ra vẻ mặt lạnh lùng, “Uyển Khanh, tôi đã cho phép em yêu tôi và em phải cưới tôi, biết chưa?”
Minh Tuấn: “Ai cho phép cậu làm thế, không được doạ em gái tôi, như thế không phải cậu ép con bé sao.”
Châu Diệc Phong sinh đầu năm, còn tôi sinh cuối năm, tính ra anh hơn tôi một tuổi.
Sau ngày sinh nhật của tôi, cũng là hôm anh cầu hôn. Ngày hôm sau nhân dịp sinh nhật mình anh đã tức tốc hỏi cưới tôi với bố mẹ hai bên và tất nhiên họ đều đồng ý vì họ là những người mong chuyện này sảy ra nhất.
Mẹ tôi bảo: “Hai đứa mà không cưới nhau bố mẹ cũng bắt hai đứa cưới nhau. Ngày còn đi học mẹ với Lan Vy đã hẹn ước chắc chắn sẽ trở thành thông gia với nhau rồi.”
“Em là của anh và mãi mãi là của anh, anh sẽ chỉ nhìn em, người phụ nữ anh yêu nhất cuộc đời mình. Anh sẽ yêu thương, bảo vệ em thật tốt, không để em bị tổn thương, anh không biết con đường phía trước của chúng ta sẽ gặp bao nhiêu khó khăn trắc trở nhưng em hay cùng anh vượt qua tất cả nhé. Anh yêu em, Dương Uyển Khanh.”
Tôi nhìn anh, người đàn ông mà tôi yêu nhất trên đời, cả đời sẽ không bao giờ hối hận. Châu Diệc Phong chính là cuộc sống của tôi, tôi sẽ luôn ở bên anh, cùng anh tiến về phía trước, cùng anh xây dựng một gia đình thật hạnh phúc. Mãi yêu anh, Châu Diệc Phong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]