Editor: Tử Hy
Hề Phán nghe vậy lập tức như bị điện giật mà ngồi phắt dậy, cười nhạt:
"Thoải mái cái rắm, tôi mới không muốn ngồi."
"Hửm?" Khóe môi người đàn ông hiện lên vài tia ngả ngớn, "Trước kia là ai đã sống chết cũng không muốn xuống?"
Thời cao trung, cũng là thời tiết rét như vậy, Hề Phán liền thích dán lấy Cố Viễn Triệt. Nam sinh mang thể nhiệt, vào mùa đông thì không khác gì cái lò sưởi, khi không có ai, cô liền thích ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh rồi ngây ngô cười, không muốn nhúc nhích, "Không sao... Trên người của anh rất ấm."
Khi đó Cố Viễn Triệt chỉ biết lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng vẫn không đẩy cô ra, chỉ là mỗi lần trong lúc vô tình cô xoắn thân mình, anh liền đỏ mặt, nói cô đừng lộn xộn. Lúc ấy cô còn ngây ngốc hỏi có phải do cô quá nặng hay không...
Hề Phán từ trong hồi ức đi ra, cằm nâng lên:
"Ngại quá, đó là chuyện của trước kia. Hiện tại cô gái nào mà chẳng muốn ôm đùi Cố tổng? Nhưng tôi lại cảm thấy hoảng nha."
Hề Phán vẫn nhanh mồm dẻo miệng như cũ, tầm mắt Cố Viễn Triệt dừng ở trên đôi mắt trong trẻo của cô, mơ hồ không thấy rõ biểu tình trên mặt anh.
"Cái từ Cố tổng, cô vậy mà lại gọi rất thuận miệng." Anh nói.
Cô cười cười: "Dù sao vẫn đang ở công ty, Cố tổng chắc cũng không hy vọng quan hệ trước kia của chúng ta... Bị người ngoài biết được chứ?"
"Quan hệ gì?" Anh hỏi lại.
Cô ngốc lăng một lát, "Anh đang giả ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dung-tung-minh-em/221368/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.