Tháng mười hai, nhiệt độ Lâm thành chợt giảm nhanh. Chạng vạng rất nhanh trời đã tối, sắc trời xám xịt cả một vùng, gió phía nam thổi không ngừng gợi từng cơn rét buốt.
"Leng keng..."
Chuông cửa phòng khách sạn vang lên vài tiếng. Phải sau một lúc lâu, Hề Phán mới thò đầu ra từ trong ổ chăn, cô nhắm hai mắt, xốc chăn lên rồi tiện tay với áo ngủ ở đầu giường vừa mặc vào vừa xuống giường đi về phía cửa.
Mở cửa xong cô lại quay đầu trở vào, cả người lại bổ nhào vào trên giường, Thân Sam Nguyệt đi theo sau bất đắc dĩ mà lầm bầm, đem túi lớn túi nhỏ để lên trên bàn, hờn dỗi nói: "Bảo bối, còn chưa thích ứng với sự chênh lệch múi giờ sao?"
Đèn hành lang sáng lên, Hề Phán hơi mở mắt, vừa định mở miệng, chóp mũi bỗng nhiên cay cay, liền hắt xì hai cái.
Cô lại ngoan ngoãn vùi mình vào trong chăn, nửa dựa vào đầu giường xoa lên chóp mũi đã đỏ ửng. "Aizz, cậu nói xem cậu vừa về nước liền bị cảm mạo," Thân Sam Nguyệt cầm bình đun nước đi vào phòng tắm, vẫn không ngừng lải nhải, "Mình mua cho cậu đồ ăn và thuốc, dậy mau đi để lát nữa còn đi với mình đến Hôn Sa Tú, lễ phục để trong túi màu đen trên bàn ấy..."
Hề Phán chậm rì rì đi vào phòng tắm, nhìn mặt bạn thân trong gương, "Hôn Sa Tú gì cơ?"
"Bộ sưu tập mùa đông của 'Tầm Trí' đó, không phải cậu nói cậu từ chức ở KANI tựa như đang vươn cành ôliu (*) hay sao? Vừa hay lúc tối có đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dung-tung-minh-em/221364/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.