Không thoải mái giống Mạc Yên Nhiên, Mạc Cách Ly là một đứa bé sống rất nội tâm. Sau đêm hôm đó, cậu bé cũng đến nơi ở của Tô Tranh, cậu nói chuyện không nhiều lắm, xem ra tương đối cứng nhắc nghiêm túc. Lúc đầu trong lòng Tô Tranh còn không an tâm, cho rẳng cậu bé vẫn có thành kiến như trước, nhưng lại phát hiện thật ra cậu bé xấu hổ và thận trọng thôi. 
Lẽ ra thận trọng và xấu hổ sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Mạc Cách Ly, có lẽ những phương diện khác cậu quá mức ưu tú, nhưng về mặt tình cảm lại tương đối thiếu thốn. Cậu bé rất biết cách che giấu tình cảm của minhd, khi Yên Nhiên ôm cô nũng nịu, cậu bé luôn lặng lẽ đứng ở bên cạnh nhìn, giống như không thèm để ý chút nào, nhưng Tô Tranh lại cảm thấy sự hâm mộ và khát vọng trong mắt cậu. 
Trong lòng Tô Tranh chợt cảm thấy tiếc nuối vô cùng, một bé trai mười tuổi, thật sự không thể xa vào lòng mẹ mà nũng nịu. Những tình cảm vốn thuộc về bọn họ giờ đã trôi qua. Vì vậy giờ phút này, cô chợt bắt đầu hoài nghi bản thân, cố gắng suốt nhiều năm như vậy là đúng hay sai? Lựa chọn năm đó, nếu như có một cơ hội khác cô sẽ làm thế nào? 
Lúc còn trẻ, cô trọng lời hứa với bà Mạc, cho rằng một ngày nào đó bọn nhỏ sẽ lại đến bên cạnh cô. Chỉ tiếc sau khi chết đi sống lại, ren luyện 10 năm, cô đã khôn khéo hơn vì vậy tất cả cô gắng cũng trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-du-anh-can-cau/2862937/quyen-16-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.