Tô Tranh mang món điểm tâm mình tự làm cho Mạc Yên Nhiên.
Mạc Yên Nhiên nghiêng đầu cười: “Dì Tô, cháu rất muốn ăn !”
Tô Tranh dịu dàng mỉm cười nhìn cô: “Đây là món dì tự tay làm cho cháu mà.”
Mạc Yên Nhiên không tự nhiên: “Thôi đi, cháu không tin đâu.”
Tô Tranh cười quan sát cô bé: “Sao cháu lại không tin?”
Mạc Yên Nhiên cong môi nói: “Hừ, vô sự mà ân cần thì không phải giansảo tức là đạo chích(*),vì vậy mà cháu không thể tin là dì cố tình làmcho cháu.”Ánh mắt bé nháy một cái, nghịch ngợm mỉm cười: “Nhưng dù saodì cũng đã mang lên rồi cho nên cháu sẽ không cự tuyệt đâu!”((*) kẻtrộm)
Nói xong bé vội vàng chạy đến bồn rửa tay rửa sạch tay, lại nhanhchóng chạy lại ăn điểm tâm. Thật ra thì hai ngày trước khi bé nhìn thấy ba ăn, bé đã rất muốn rồi! Hôm nay mỹ vị đưa tới cửa, làm sao bé có thể cự tuyệt?
Tô Tranh cưng chiều nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của bé, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cháu có đói bụng đâu, sao lại ăn vội vã như vậy.”
Mạc Yên Nhiên vừa cảm nhận vị mát ngọt của viên thạch trong miệng,vừa cố gắng phát ra âm thanh: “Đó. . . . . . cháu đã. . . . . . Cảmthấy. . . . . . Ăn ngon rồi. . . . . .”
Được ăn thật là thích, Mạc Yên Nhiên ăn xong hết toàn bộ chỗ điểmtâm, rồi mới thõa mãn cầm khăn giấy lên lau miệng: “Dì Tô, dì thật lợihại! Quả nhiên là ăn thật ngon, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-du-anh-can-cau/2862842/quyen-15-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.