“Du Chi…”
Ôn Lật Nghênh không dám cúi đầu nhìn. Chỉ nghe âm thanh cũng đủ để phán đoán, quần tất hàng hiệu cao cấp vừa được vận chuyển từ Paris về đây, có lẽ đã bị xé đến không còn ra hình dạng.
Hôm nay là lần đầu tiên Ôn Lật Nghênh mặc nó. So với việc đồng hành cùng cô suốt một ngày dài ở công ty, sứ mệnh lớn hơn của nó có lẽ chính là khoảnh khắc này đây. Bị xé toạc không thương tiếc trong tay Du Chi, để thỏa mãn h*m m**n phá hoại không thể nói thành lời ẩn sâu trong xương tủy anh.
Du Chi hôn lên đùi trong của cô, day đi day lại, như thể muốn đem từng tấc da thịt nơi ấy in dấu hơi thở và ký hiệu độc quyền của anh.
Tứ chi Ôn Lật Nghênh mềm oặt, hoàn toàn mất đi sức chống cự. Ánh mắt cô dại đi, đờ đẫn nhìn lên những họa tiết điêu khắc tinh xảo trên trần nhà. Ngay cả trong những chi tiết nhỏ nhất, không gian nơi đây vẫn thấm đượm phong cách thiết kế cổ kính, với từng đường nét được chạm trổ cầu kỳ, tinh xảo.
Trớ trêu thay, hóa ra chỉ có những khoảnh khắc như thế này, cô mới thực sự có dịp để chiêm ngưỡng chúng một cách tường tận.
Cô bỗng có chút hoài niệm những chiếc váy công chúa bồng bềnh trước đây, ít nhất chúng cũng có thể che khuất hoàn toàn thân hình người đàn ông, ngăn anh khỏi tầm mắt của cô. Chứ không như bây giờ, chỉ cần khẽ cụp mắt, cô đã có thể thấy rõ anh đang làm gì, thấy được anh đang điên cuồng chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703328/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.