Một ekip chuyên nghiệp, một cặp đôi ăn ý, và cả ông trời cũng chiều lòng người, bộ ảnh cưới đầu tiên nhanh chóng hoàn thành.
Ôn Lật Nghênh rời khỏi vòng tay Du Chi, cô ngẩng đầu nhìn lên trời cao, dường như vẫn còn thấy được ánh sao rực rỡ của đêm qua.
Thành phố London này, từ đây đã mang một ý nghĩa khác đối với cô.
Khi hồi tưởng lại, cô sẽ nhớ đến màn pháo hoa rực rỡ đêm qua, sẽ nhớ đến chiếc vương miện đá quý lộng lẫy, và sẽ nhớ lần đầu tiên cô vì anh mà khoác lên mình chiếc váy cưới.
Đêm qua, trước khi chìm vào giấc ngủ, Du Chi đã ôm cô và hỏi, cô còn muốn đi đâu chụp ảnh cưới nữa không.
Ôn Lật Nghênh vẫn còn nhớ mình đã mơ màng đếm trên đầu ngón tay: “Paris, Rome, Venice, Iceland…”
Tham vọng của cô rất lớn, thậm chí cô muốn dắt tay Du Chi đi khắp mọi ngóc ngách trên thế giới.
Cuối cùng, giọng cô không khỏi có chút uể oải: “Hình như em tham lam quá rồi.”
Du Chi cười, anh véo nhẹ chóp mũi cô. Không biết từ khi nào anh rất thích làm động tác này, trông hệt như đang trêu chọc một chú mèo con.
Trong đầu Ôn Lật Nghênh đột nhiên hiện lên hình ảnh lần đó cô trở về dinh thự nhà họ Ôn, thấy Du Chi ngồi trên chiếc sofa lông mềm yêu thích của cô, trong lòng anh ôm chú mèo Nãi Đoàn, tay cầm cây lông vũ, vui vẻ đùa giỡn với nó. Khí chất lạnh lùng sắc bén trên người anh hoàn toàn bị sự ấm áp che lấp, anh đã hoàn toàn hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703326/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.