Ôn Lật Nghênh bị anh hỏi đến sững người, hàng mi cô khẽ run.
Sau nụ hôn sâu, hơi thở của cô vẫn chưa ổn định. Ánh mắt cô chốc chốc lại nhìn vào đôi mắt Du Chi, rồi lại dán chặt vào đôi môi anh đang vương màu son của chính mình. Vệt son đỏ trên môi anh trông thật gợi cảm, đó là dấu ấn cô vừa để lại.
Một buổi hẹn hò tốt đẹp, cuối cùng lại kết thúc bằng hai trận cãi vã. Cô không hề muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, nhưng mọi chuyện vẫn ra nông nỗi này. Cả hai đồng thời im lặng, mặc cho thời gian chầm chậm trôi.
Du Chi lấy từ trong túi xách của cô ra một tờ khăn giấy và thỏi son, giúp cô lau đi vết son bị nhoè đi vì nụ hôn ban nãy, rồi anh lại nhẹ nhàng tô lại viền môi cho cô. Lần đầu tiên anh giúp một người phụ nữ tô son, động tác không dám quá mạnh, vô cùng dịu dàng, lại ẩn chứa một vẻ thành kính khó tả.
Du Chi thầm nghĩ, nếu để đám Lạc Hạo Vũ nhìn thấy cảnh này, có lẽ bọn họ sẽ cười nhạo anh suốt 800 năm cũng không đủ. Nhưng anh đã đối xử với Ôn Lật Nghênh tinh tế và săn sóc đến vậy, mà cô vẫn giống như lúc mới quen, vẫn cảm thấy việc gả cho anh theo sự sắp đặt của gia đình là một điều uất ức.
Anh còn cảm thấy uất ức hơn cô.
“Được rồi.” Du Chi đè nén mọi cảm xúc xuống. “Về nhà thôi.”
Ôn Lật Nghênh rất ít khi có thể nhìn thấu tâm tư của anh, nhưng giờ phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703313/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.