Sáng hôm sau tỉnh lại, trong phòng khách đã bày sẵn vài bộ quần áo do Tiểu Tạ cố ý mang từ Du Viên đến.
Đầu ngón tay xanh nhạt của cô lướt qua từng bộ, có chút phân vân, cô gọi nội tuyến, nhờ Tiểu Tạ vào phòng.
Tiểu Tạ rón rén bước vào, không dám nhìn ngang ngó dọc, sợ thấy phải điều gì không nên.
Ôn Lật Nghênh thấy dáng vẻ như chú chuột hamster của cô ấy, không nhịn được cười: “Du Chi không có trong phòng đâu.”
“Ồ.” Tạ Di Nam khẽ thở phào, sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn. “…A?”
Biết cậu hai có thói quen tập thể dục buổi sáng, nhưng giờ này thì quả thực còn quá sớm. Cô ấy không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Ôn Lật Nghênh thờ ơ vén lọn tóc: “Tối qua anh ấy không về, chắc là đến đội cảnh sát tăng ca rồi?”
Thật ra cô cũng không biết. Mối quan hệ của hai người còn xa mới đến mức phải báo cáo hành tung cho nhau. Cả đêm Du Chi không về, Ôn Lật Nghênh chỉ có thể đoán như vậy, dù không phải, cô cũng chỉ có thể nói thế với bên ngoài.
Tiểu Tạ gật đầu, không nghĩ nhiều nữa, cô ấy đẩy mấy bộ trang phục đến trước mặt Ôn Lật Nghênh.
Cô liếc mắt một cái đã chọn trúng một chiếc váy hoa. Quần áo mặc một ngày cho mới mẻ là đủ rồi, trong lòng cô, vị trí của những chiếc váy là không thể lay động. Đặc biệt là những kiểu dáng lộng lẫy, kết hợp với một bộ trang sức hoàn hảo, có thể khiến cô vui vẻ tột cùng.
Đáng tiếc trong một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703307/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.