Suốt cả ngày trời.
Du Chi đã gửi vài tin nhắn cho Ôn Lật Nghênh, nhưng tất cả như đá chìm đáy biển, không một lời hồi âm. Anh lại không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, lại càng chưa bao giờ chọc ai giận đến mức này.
Trong giới hào môn ở Kinh Bình, Du Chi cũng có vài cậu bạn thân sành sỏi, hiểu phụ nữ, hiểu lãng mạn, và rành đủ mọi chiêu trò hơn anh nhiều. Anh nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng lại không tìm đến họ, dù biết họ có thể dạy cho anh những mánh khóe dỗ người hiệu quả hơn.
Hôm nay là sinh nhật cô.
Du Chi vuốt màn hình điện thoại, lướt tới lướt lui, nhưng bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” lại mãi không biết phải gửi đi thế nào.
Ngày mai là ngày hai người hẹn đi đăng ký kết hôn. Lịch Vạn Niên đã ghi, đó là một ngày lành tháng tốt hiếm có.
Sau khi Dương Như Tĩnh trở về Kinh Bình, phát hiện Ôn Lật Nghênh không ở Du Viên, cũng không ở căn hộ Du Chi thuê, mà đã tự mình ra khách sạn ở. Bà nổi trận lôi đình, gửi cho Du Chi cả một “ma trận” hơn mười tin nhắn thoại 60 giây, mắng anh không tiếc lời. Bà bắt anh bất kể là dỗ, là cầu, hay là quỳ, cũng phải mời bằng được Ôn Lật Nghênh về Du Viên.
Du Chi bực bội vùi đầu vào gối, những ngón tay cắm sâu vào tóc, vò mạnh mấy cái. Chưa đầy năm phút sau, anh đột nhiên bật dậy, vơ vội quần áo mặc vào.
Nhận được tin nhắn của chú Dịch báo về khách sạn Ôn Lật Nghênh đang ở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703297/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.