Anh vòng trở lại, dừng lại trước mặt Ôn Lật Nghênh.
Ánh mặt trời nhuộm cho đôi con ngươi vốn sâu thẳm của anh một sắc thái ấm áp hơn, khiến cả người anh trông thật dịu dàng. Chính vì thế, nó đã che đi sự bối rối nơi đáy mắt, ít nhất trông bề ngoài vẫn rất đĩnh đạc, lỗi lạc.
Du Chi chần chừ một lát, rồi đưa khuỷu tay ra, ý bảo Ôn Lật Nghênh khoác vào. Đây đã là hành động hiếm hoi trên người anh có thể liên quan đến hai chữ “lịch lãm”.
Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu nhìn anh, dường như cảm thấy bộ dạng này của anh có chút không quen. Cô dừng lại một giây, rồi mới duỗi tay, nhẹ nhàng khoác vào khuỷu tay anh.
Cô đã khoác tay rất nhiều người đàn ông như thế này, ở những vũ đài danh lợi ăn uống linh đình. Nhưng những quý ông đó, phần lớn luôn mặc vest chỉn chu, cánh tay cô khoác lên, chẳng qua chỉ là v**t v* trên lớp lụa sang trọng. Chứ không phải như Du Chi…
Anh chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, vừa vặn che qua bắp tay. Tay Ôn Lật Nghênh khoác lên, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, thậm chí cả những đường gân xanh rắn rỏi, nơi không chỉ có mạch đập mà còn ẩn giấu hormone nam tính của anh.
Cô không tự nhiên mà nuốt nước bọt, lại không tự nhiên mà ngước đầu nhìn về phía xa.
Vốn định trêu chọc anh, nhưng sao Du Chi không có phản ứng gì, mà ngược lại chính tim cô đã bắt đầu đập nhanh hơn từ khi nào rồi. Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703286/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.