Phụ nữ vốn đã phiền phức, phụ nữ rơi lệ lại càng phiền phức hơn.
Du Chi cau mày, vẻ bực bội hiện rõ trên mặt, anh tiến lên một bước. Bóng hình cao lớn của anh bao trùm lấy Ôn Lật Nghênh, che khuất cả giọt nước mắt vừa chực trào ra của cô.
“Hỏi cô lần cuối.” Du Chi cúi xuống nhìn cô một lúc lâu, gáy anh đã hơi mỏi. “Cô có vào trong nói chuyện được không?”
Cổng cục cảnh sát đông người qua lại, Ôn Lật Nghênh lại là nhân vật của công chúng, bị người khác thấy được, không biết sẽ bị đồn thổi thành chuyện gì.
Nước mắt của Ôn Lật Nghênh đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cô chớp mắt, khi đối diện lại với Du Chi, trong mắt cô đã không còn chút cảm xúc nào.
Vẫn là gương mặt của ngày hôm qua, nhưng nay lại có thêm một tầng thân phận, khiến ánh mắt cô nhìn anh trở nên phức tạp hơn. Cô bất giác quan sát anh kỹ hơn. Ngũ quan lập thể, sống mũi cao thẳng, mắt hẹp dài, toát ra một vẻ bất cần khó thuần hóa. Khí chất của anh giống như một con sói trên núi tuyết, lạnh lùng, hoang dã, và đầy nguy hiểm.
Giây tiếp theo, sau gáy cô nóng lên, một bàn tay to lớn của Du Chi đã đặt lên đó.
Gương mặt anh phóng đại trước mắt cô, mùi hương tuyết tùng trên người anh bá đạo xộc vào không gian của cô, khoảng cách chỉ còn trong gang tấc.
Ôn Lật Nghênh theo bản năng lùi lại, nhưng đã bị bàn tay anh giữ chặt, không thể động đậy.
“Cô ba Ôn lại không nghe lời rồi.” Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703269/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.