Nhưng tớ thích mà
Thích thật sự.
Lời nói của anh như tiếng pháo đột ngột nổ tung bên tai, khiến vành tai Ôn Lật Nghênh đỏ bừng lên chỉ trong chớp mắt.
Thật ra, tình cảm của cô dành cho Trần Trú Ngôn vốn rất phức tạp, chẳng thể nào dùng đôi ba câu mà tỏ tường được. Sững sờ mất vài giây, Ôn Lật Nghênh mới định thần lại. Anh là cái thá gì chứ, cớ gì cô phải tốn lời với hạng người như vậy?
Huống hồ, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng hạ mình chủ động hỏi tên bất kỳ ai! Đám con trai vây quanh nịnh nọt ngày trước chỉ hận không thể khắc cả tên cả họ lên trán, chỉ để đổi lấy một cái liếc nhìn của cô ba nhà họ Ôn.
Cô chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một câu, cớ sao lại biến thành cô đang cố tình tiếp cận anh thế này?
Sự ấm ức này, cô nuốt không trôi!
Ôn Lật Nghênh hất cằm, đôi mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo: “Đúng thế! Tôi có người trong lòng từ lâu rồi. Tình cảm của chúng tôi sâu sắc đến mức sông cạn đá mòn, đã sớm thề non hẹn biển, mặn nồng son sắt. Chuyện này thì liên quan gì tới anh!”
Đại tiểu thư có một nhược điểm chí mạng, chỉ ăn mềm không ăn cứng, cũng không chịu chủ động cúi đầu nhận thua. Càng nói càng hăng, Ôn Lật Nghênh nghĩ đến cuộc hôn nhân từ trên trời giáng xuống của mình, càng hận đến nghiến răng.
“Đời này của tôi không phải anh ấy thì tôi không gả!”
Du Chi chỉ lặng lẽ nghe cô nói, màng nhĩ vừa mới ổn định lại từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703266/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.