Chương trước
Chương sau
"Lâm Văn, mình đang chờ trước nhà cậu. Cậu và Triển Phong ra nhanh đi" Trương Dao điện thoại cho Lâm Văn.
"Uhm~... đừng, không được, em đang nói chuyện với Trương Dao"
Trương Dao gọi cho Lâm Văn, tự nói tự nghe một hồi, sau đó mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lâm Văn.
"Bọn mình...bọn mình ra ngay" Lâm Văn vội cúp máy.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, không đứng đắn. Trương Dao ngồi trong xe lầm bầm.
Khoảng mười phút sau liền thấy Triển Phong và Lâm Văn lái Ferrari ra tới. Trương Dao khoa tay múa chân chỉ đường một chút, nàng chạy phía trước để Triển Phong chạy theo.
Cả hai khởi động xe đến nhà Dương Vân.
Trương Dao gọi điện liên tục cho Dương Vân nhưng mà không có ai nghe máy, điều này làm nàng cảm thấy thật kỳ lạ, không lẽ Dương Vân ngủ chưa thức.
Khi đến nhà Dương Vân thì mới biết là cô đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, nói là đi ra ngoài có chút việc "Lạ thật, hôm qua mình đâu có nghe Dương Vân nói hôm nay có công việc" Trương Dao nhìn Lâm Văn nói.
"Đúng vậy, hôm qua mình và cậu ấy còn hẹn nhau đi chung nữa mà"
"Gọi điện thoại cho cô ấy là biết chứ gì" Triển Phong ôm Lâm Văn nói.
"Tôi vừa gọi nhưng không ai nghe máy"
"Thật lạ nha, cậu ta đi đâu vậy không biết" Lâm Văn cũng cảm thấy khó hiểu.
"Thế này đi, chúng ta đi trước, đến khi gọi được cho Dương Vân thì chỉ đường cô ấy sau cũng được" Triển Phong nói.
"Uhm, chỉ có thể như vậy" Ba người lên xe chạy thẳng đến biệt thự của Vương Khiết.
Tới cổng lớn của biệt thự, Trương Dao nhớ lại, hình như là phải nhận dạng bằng mắt thì cổng mới mở ra, hiện tại không có Vương Khiết ở đây nên nàng gọi điện cho cô ấy "Vương Khiết, bọn em tới cổng rồi, Vương ra đây đi"
"Em đi đến trước cửa, chỗ đó có một nơi để nhận dạng, em chỉ cần nhìn sát vào trong đó là được" Buổi sáng Vương Khiết quên nói cho Trương Dao biết cô đã cài đặt lại phần nhận dạng ngoài cổng chính.
"Em cũng có thể sao?" Trương Dao cảm thấy thật mới lạ nên vội chạy nhanh lại thử. Khoảng ba giây sau thì cổng mở ra.
"Wow! Cổng nhà Vương Khiết thật tân tiến nha" Triển Phong xuống xe nói.
"Lên xe đi, vào trong còn phải đi một đoạn nữa" Trương Dao vừa nói vừa ngồi vào trong xe.
"A, cổng lớn vào tới trong còn đi xa như vậy chứng tỏ khu này chắc rộng lắm nhỉ" Triển Phong cũng vội ngồi vào xe của mình.
Hai chiếc xe đậu trong sân, chú Võ thấy vậy liền chạy ra đón, chú ấy cười tủm tỉm nói "Trương Dao, đại tiểu thư đã chờ ở trong"
"Vâng, chú Võ, hai người kia là bạn của con và Vương Khiết" Trương Dao chỉ Lâm Văn và Triển Phong nói.
"Mời hai người vào trong" Chú Võ đem ba người dẫn vào đại sảnh.
"Trương Dao, đại tiểu thư trong miệng chú ấy à ai vậy?" Triển Phong hỏi.
"Là Vương Khiết chứ ai" Trương Dao liếc Triển Phong, không hiểu sao Lâm Văn tìm ra một tên ngốc như vậy.
"Cô ấy là đại tiểu thư hả, xưng hô này nghe thật quái nha" Triển Phong nhìn Lâm Văn nói.
Lúc cả ba đi vào phòng khách, một chuyện vô cùng bất ngờ đó chính là Dương Vân đang ngồi ở đó ăn chút điểm tâm nhẹ.
"Này? Dương Vân, cô đến lúc nào vậy?" Triên Phong lớn tiếng gọi.
Trương Dao và Lâm Văn nhìn Dương Vân một cách kỳ lạ, Dương Vân đến đây từ khi nào?
"Ờm, buổi sáng Vương Khiết qua chở tôi tới" Dương Vân không giải thích nhiều, chỉ nói một câu Vương Khiết đưa cô đến.
Trương Dao nhìn nhìn Dương Vân, trong lòng có chút không vui, thì ra buổi sáng Vương Khiết gấp gáp nói phải đi sớm là vì muốn qua chở Dương Vân. Lâm Văn thấy sắc mặt Trương Dao không được tốt, cô vội kéo kéo áo Triển Phong, muốn Triển Phong nói gì đó để không khí bớt căng thẳng.
Đáng tiếc là Triển Phong vẫn chưa phục hồi tinh thần, lo nhìn trái nhìn phải, nhưng không để ý thấy sắc mặt của Trương Dao.
"Tại sao Vương Khiết lại chở cô đến đây" Triển Phong hỏi một câu không nên hỏi nhất lúc này, làm Lâm Văn tức giận thiếu chút nữa đá một cước cho Triển Phong bay ra ngoài.
Chú Võ cũng cảm thấy không khó có chút kỳ lạ nên vội vàng nói "Mọi người ngồi chơi, để tôi đi lấy nước uống"
"A... bà xã, sao em nhéo Phong" Triển Phong khó hiểu nhìn Lâm Văn.
"Phong là đồ ngốc, hỏi câu gì không hỏi lại hỏi thứ nhạy cảm nhất lúc này" Lâm Văn nói nhỏ bên tai Triển Phong.
"Nhạy cảm?" Triển Phong vò đầu khó hiểu, không biết Lâm Văn đang nói cái gì. Đến khi thấy cô liếc mắt sang Trương Dao và Dương Vân thì Triển Phong mới hiểu ra, lập tức hiểu ý Lâm Văn, việc gì nên nói và việc gì không nên nói.
"Trương Dao này, Vương Khiết của cô đúng là giàu có nha, cả phòng khách đều là những món đồ xa xỉ, tùy tiện lấy một món đem bán cũng có thề xài cả đời" Triển Phong vừa vào cửa liền nhận ra ở đây đều trang trí những món đồ đắt tiền.
Trương Dao mỉm cười nhưng cũng không nói gì, dựa theo tính cách thường ngày của nàng thì đảm bảo sẽ diễn ra cuộc chiến nước bọt với Triển Phong, nhưng mà hôm nay bởi vì Dương Vân đến cùng Vương Khiết cho nên trong lòng nàng không được thoải mái.
Triển Phong thấy Trương Dao không phản ứng liền nói thêm "Vừa rồi quản gia nói Vương Khiết ở phòng khách chờ chúng ta, sao bây giờ không thấy đâu hết vậy?"
"Cô ấy lên lầu thay quần áo rồi" Dương Vân nói thật tự nhiên.
Lúc này người ngoài sẽ cảm giác được Dương Vân giống như là nữ chủ nhân ở đây, còn Trương Dao, Lâm Văn và Triển Phong chỉ là những người đến làm khách.
Trương Dao nhìn thoáng qua Dương Vân, nàng im lặng không nói gì. Nếu là trước kia, nàng sẽ chạy thật nhanh vào phòng to tiếng hỏi Vương Khiết, nhưng mà lúc này trong lòng nàng có một tia bất an, nàng sợ khi mình đối chất cùng Vương Khiết thì sẽ nghe được điều nàng không muốn nghe, đáng tiếc là cái gì càng sợ thì càng cố tình tìm đến mình.
"Dương tiểu thư, đại tiểu thư mời cô lên lầu một chút, đại tiểu thư có việc tìm cô" Chú Võ cầm đồ uống đi tới sau đó nói với Dương Vân.
"Vâng" Nói xong Dương Vân liền đứng lên đi lên lầu, bộ dáng nàng trông như rất quen thuộc nơi đây.
Lúc này Lâm Văn và Triển Phong cũng rất khó hiểu, vì sao Vương Khiết lại tìm Dương Vân mà còn phải vào phòng riêng nói chuyện.
Trương Dao ngồi một mình trên sô pha, bộ dạng như bị người khác hất hủi, nàng cúi đầu không nói tiếng nào. Triển Phong cảm thấy đây không phải là tính cách của Trương Dao, cô đi qua ngồi bên cạnh nàng nói chuyện "Không có chuyện gì đâu, tôi tin Vương Khiết không phải người như thế"
Trương Dao ngẩng đầu có chút mỉa mai cười cười, ý bảo Triển Phong và Lâm Văn không cần lo lắng, nàng không sao. Tuy rằng nàng cố gắng nở nụ cười nhưng đáng tiếc là nước mắt vẫn không khống chế được rơi xuống.
Cái này thật là làm dọa chết Triển Phong, từ khi Triển Phong biết Trương Dao tới nay, vẫn hay đấu võ mồm với nàng, chỉ thấy Trương Dao mắng người khác chứ chưa từng thấy qua nàng khóc lần nào, tay chân Triển Phong có chút luống cuống nhìn Lâm Văn.
Lâm Văn vội lại gần an ủi Trương Dao "Trương Dao, đừng nghĩ nhiều, Vương Khiết và Dương Vân không có chuyện gì đâu, cậu yên tâm" Lâm Văn không biết nên an ủi thế nào cho phải, cô chỉ có thể nói như vậy.
Trương Dao lắc đầu, lấy tay lau nước mắt trên mặt miễn cưỡng cười cười, "Mình không sao, tại bụi bay vào mắt thôi, không có gì đâu" Nói xong nàng liền đứng lên "Mình ra ngoài một chút" Nói xong cũng không quay đầu lại liền đi một mạch ra ngoài.
Lâm Văn và Triển Phong đều biết khi quay đầu đi là lúc Trương Dao bắt đầu khóc.
"Vương Khiết và Dương Vân sao lại thế này?" Giọng điệu của Lâm Văn có chút lạnh lùng.
"Phong cũng không hiểu" Triển Phong lắc lắc đầu.
Lâm Văn tức giận ngồi trên sô pha, hai mắt lạnh như băng nhìn Triển Phong, giống như Triển Phong đang phạm lỗi lầm gì rất nghiêm trọng.
"Bà xã, em đừng nhìn Phong như vậy được không, Phong không biết gì hết nha" Triển Phong vội kêu lên.
Lúc này Lâm Văn liền nhớ lại, trước kia Triển Phong và Dương Vân cũng làm cho cô hiểu lầm, hại cô ghen không biết bao nhiêu lần, chảy không biết bao nhiêu nước mắt, cho nên giờ phút này Lâm Văn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khó chịu trong lòng Trương Dao.
Trương Dao chạy ra phía sau khu nhà, nàng ngồi một mình trên bậc thang, cúi đầu xuống gối, thân mình run rẩy không ngừng, nàng không hiểu tại sao Dương Vân và Vương Khiết lại như vậy. Nàng không hiểu cũng không muốn hiểu.
"Đại tiểu thư, Trương tiểu thư chạy khỏi phòng khách, ra ngoài ngồi khóc một mình trên bậc thang"
Chú Võ nghe theo chỉ thị của Vương Khiết, theo dõi nhất cử nhất động của Trương Dao.
"Cài gì? Cô ấy khóc?" Vương Khiết có chút đau lòng muốn lập tức chạy ra ngoài xem Trương Dao.
"Aizz, Vương Khiết, nếu cậu không muốn Trương Dao đau lòng thì cần gì làm ra nhiều chuyện bừa bộn như vậy" Dương Vân dựa vào cửa bất mãn nhìn Vương Khiết nói.
"Mình...mình không biết cô ấy sẽ khóc" Lần đầu tiên Vương Khiết nói chuyện lắp bắp như vậy.
Vương Khiết muốn tương lai cô và Trương Dao sẽ sống mãi mãi bên cạnh nhau, cô không muốn phải có chuyện gì hối tiếc xảy ra, nên mới gọi Dương Vân đến cho ý kiến, nào ngờ Trương Dao lại hiểu lầm rồi chạy ra ngoài khóc một mình, điều này thật làm cô đau lòng và hối hận.
"Aizz, mình hết bị Lâm Văn hiểu lầm, rồi bây giờ lại đến Trương Dao, mình là người ôn nhu xinh đẹp như thế này, làm sao có thể là kẻ cướp tình yêu của người khác được chứ" Dương Vân có chút bất đắc dĩ nói. Hai lần bị hiểu lầm, thật sự là không ổn nha, trong lòng Dương Vân thầm nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.