Đương triều thiên tử Huyền Dực lãnh mâu chợt lóe, nhìn đến Trần Uyển Nhi trên giường đang bị một đám người ấn giữ lại vẫn phát điên như cũ, trong mắt hiện lên một tin run rẩy âm thầm. 
“Hoàng nhi! Ngươi thật to gan!” 
Huyền Trăn kể từ thời khắc ôm Uyển Nhi rời khỏi lãnh cung, đã biết nhất định sẽ có ngày này, cho nên, hắn dùng thứ thanh giọng không kiêu không nịnh ngẩng đầu nói: “Nhi thần yêu nàng!” 
“Hỗn trướng!” Không một lời xin tha thứ khoan dung, cư nhiên lại còn dám đem thứ luyến tình vô sỉ ấy nói to không sợ! Thật đáng thẹn! 
“Nhi thần yêu nàng!” 
“Càn rỡ! Ngươi cũng biết nàng là ai!” Huyền Dực nhìn nhi tử mình yêu thương nhất, trong lòng một cơn cuồng nộ: “Nàng xem như là mẫu phi của ngươi! Nghiệt tử!” 
“Nhi thần yêu nàng!” 
“Hỗn trướng! Mẫu tử loạn luân, còn coi luân thường là thể thống gì! Ngươi còn có mặt mũi gì đối mặt liệt tổ liệt tông!” 
“Nhi thần yêu nàng!” Tựa như giữa thiên địa, Huyền Trăn chỉ có một câu nói ấy … 
“Hỗn trướng!” 
Huyền Dực một trận rống giận, nhìn Huyền Trăn không chút sợ hãi, Huyền Dực cơ hồ phải lao lên mà cho hắn mấy cái tát! Trong điện sớm lặng yên, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ của Huyền Dực cùng tiếng thét chói tai của Uyển Nhi đang phát dại! 
“Bịt miệng nàng ta cho trẫm!!” Huyền Dực hét to. 
Lập tức có mấy người tiến lên muốn nhét khăn vào miệng Uyển Nhi, Huyền Trăn cơ hồ như thét cuồng: “Ai dám động vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dien-con-dieu/2488399/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.