Thiếu niên bướng bỉnh, có chút vụng về trèo lên một cái cây to ven đường, đợi thương đội(1) của phụ thân ở phía xa đang đuổi tới. Đợi rất lâu rất lâu … Thiếu niên ngáp một cái thật to, tựa trên cành cây mơ mơ màng màng mà ngủ. 
“Này! Ngủ ở đây sẽ cảm lạnh đó!” 
Dưới tàng cây truyền lên một thanh âm ân cần, thiếu niên mơ hồ mở mắt, quên mất rằng mình là đang ngủ trên cây, không chú ý mà phục người cúi đầu nhìn … Chúi một cái về phía trước, thiếu niên hét lên một tiếng sợ hãi, vô pháp khống chế rơi xuống đất! 
Xong, không bị thương cũng rách da trầy thịt … 
Thiếu niên nhắm mắt nhận mệnh thầm nghĩ, bỗng nhiên, thân mình khe khẽ, dừng lại thật nhẹ nhàng, lòng vẫn còn sợ hãi đem đôi mắt đang khép hờ hé ra, thiếu niên nhìn thấy một gương mặt khiến kẻ khác phải nhìn chẳng nỡ rời … Kẻ có thể có dung mạo như vậy, hẳn phải là một bậc tài ba? Hổ nhãn long mi, không giận mà uy, tựa hồ có ánh hào quang vô hình từ cơ thể y tỏa ra bốn phía, uy phong như thiên thần giáng thế. 
Tiếu ý như có như không khe khẽ giương bên khóe miệng: “Nhìn đến ngốc rồi sao? Đẹp đến vậy à?” 
Thiếu niên đột nhiên nhận ra mình thất thố, nhất thời thẹn quá hóa giận, kêu lên: “Ta phi! Ta là bị hoảng hồn thôi! Nào có kẻ nào bộ dạng khó coi như vậy lại còn không biết lấy vải mà che! Ban ngày ban mặt chạy lung tung làm cái gì? Giả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dien-con-dieu/2488391/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.