Chương trước
Chương sau
Sáng sớm nắng lành, Huyền Thiên khó khăn lắm mới ngủ được một giấc mệt nhọc, đến khi mở mắt, Huyền Trăn đã không còn tung tích. Huyền Thiên vén cẩm loan trướng, lập tức một tiểu thái giám liền tiến lại, đem triêu ngoa ngân đoạn mãn tú(1) xỏ vào chân vị tiểu Vương gia, Huyền Thiên ngáp dài, mơ mơ màng màng để bọn hạ nhân hầu hạ rửa mặt thay áo.

“Hoàng huynh đâu?”

“Hồi Vương gia, sáng sớm hôm nay chưa đến giờ mẹo Hoàng Thượng đã bãi giá Ảnh Hà Cư, vì vội lâm triều, nên không trở về cùng Vương gia dùng bữa.”

“Nga …” Huyền Thiên nhận lấy nước trong do tuyết đọng trên mai tan mà thành cung nữ dâng tới, súc súc miệng: “Tình hình Quân Chân bên ấy thế nào?”

“Hồi Vương gia, nghe nói Quân chủ tử hôm qua đã có thể xuống giường, khí sắc cũng không tệ, có lẽ là long ân mênh mông của Hoàng Thượng đã chiếu cố.” Tiểu thái giám dẻo miệng cố tình giảo hoạt.

Huyền Thiên ngồi đến trước đài sơ trang, lập tức ba tiểu cung nữ vây quanh giúp y ăn mặc phục sức. Bọn họ tết một bím tóc nhỏ bên trán Huyền Thiên, lại bện thêm một bím lớn, buộc bằng trang sức hình hoa cúc, buông xuống sau đầu. Trên trán ghim mạt ngạch(2) hình nhánh mai vàng, đóa mai kim sắc ở giữa kia óng ánh rực rỡ đến chói mắt, nhìn rất sống động, nhụy hoa ở giữa là do năm hạt ngọc lớn nhỏ tựa như những giọt nước được khéo léo khảm nạm quanh mà thành, tinh xảo xinh xắn vô cùng. Lại phủ lên một tầng cung sam sắc bạch ngọc điểm màu sen nhạt, mang vòng anh lạc tơ vàng, buộc bằng dải lụa sắc lục vàng, lúc này mới xong việc lớn. Vốn đã là một Huyền Thiên thanh lệ đến lóa mắt, bây giờ lại càng thêm hoa quý đoạt mục, khiến người ta phải thầm thán phục với vẻ phong hoa tuyệt đại nhường kia.

“Ta muốn đến Ngự hoa viên chơi! Không được đi theo ta!”

Mới vừa nói xong, thân hình bé nhỏ khẽ nhoáng, nhẹ nhàng bay ra ngoài, đến lúc bọn cung nữ thái giám giật mình định thần trở lại, mới hô to gọi nhỏ cuống quýt đuổi theo. Huyền Thiên le lưỡi, may mắn khinh công của mình vô cùng tốt, bằng không cũng khó mà cắt được cái đuôi đầy người vướng víu này! Vận công phu trong nháy mắt, Huyền Thiên đã bay mất vô tung vô ảnh.

Cắt đuôi được đám người hầu bỏ lại phía sau, trong lòng Huyền Thiên lại có chút bơ vơ tiến đến rừng liễu, tay nhè nhẹ lướt qua mớ liễu rủ, ướt đẫm một bàn tay sương sớm. Bỗng nhiên thoáng thấy một cái dây đu, tử vân đằng đỏ rực như lửa quấn quanh, trong không khí còn ngan ngát thứ huân hương chỉ độc tử vân đằng(3) mới có, tựa như một vật chỉ tiên gia mới có thể chơi đùa.

Huyền Thiên vui thích chạm qua, ngồi trên đu hoa nhẹ nhẹ đưa đẩy. Theo đu hoa nhẹ đưa, hương thơm cũng từng trận xộc vào trong mũi, khiến người ta không thể không khí sảng thần thanh. Hắn dứt khoát dùng sức đẩy mạnh, càng đưa lên cao, hương phong càng lúc càng đậm, vương vào dải áo bằng thiền dực sa(4) trên người tung bay theo gió, tựa một điệu múa nhịp nhàng khiến nếu có người nhìn phải sẽ trong một thoáng nhầm lẫn rằng trước mặt đây nhất định là một phiến khói mây hư ảo mịt mờ, và con người dung nhan tuyệt trần ngồi giữa mây kia nhất định phải là một bậc nhàn tiên hư huyễn.

Một đôi mắt to sáng trong lặng lẽ nhìn thiếu niên bé nhỏ đang cười khanh khách, trong mắt nhẹ gợn nỗi quạnh hiu tịch mịch …

Huyền Thiên chậm rãi dừng đu, mắt nhìn về phía nọ, có chút nghi hoặc kêu một tiếng: “Có ai ở đó sao?”

Một bóng người bước ra từ trong tơ liễu, Huyền Thiên nhìn thấy thiếu niên đang chậm rãi đi về phía mình, đôi mắt của hắn, tựa như ánh sao, lại tịch mịch, lại lặng lẽ tỏa ra thứ ánh sáng ôn thuận nhu hòa.

“Quân Chân?” Huyền Thiên ngạc nhiên vui mừng nhảy xuống: “Thân thể ngươi tốt rồi a? Có thể ra ngoài đi lại?”

“Đa tạ Vương gia quan tâm” Quân Chân quỳ xuống hành đại lễ.

Huyền Thiên quýnh quáng, vội nhảy xuống khỏi đu hoa, lại bị gai nhuyễn của tử vân đằng nhẹ đâm một cái, theo phản xạ phải rụt tay về.

“Đâm vào tay sao? Không ngại, nếu không phải là động tác quá mạnh, bình thường sẽ không đâm dính vào tay đâu.” Quân Chân nhẹ giọng nói.

“Nhưng mà đâm vào rồi!” Huyền Thiên vẫy vẫy tay, đau đến nhăn mặt bĩu môi.

Quân Chân mỉm cười, nhẹ nhàng cầm bàn tay bị đâm của Huyền Thiên, thật cẩn thận lấy cái gai bé xíu kia ra, một chút máu hồng khẽ ứa, Quân Chân đem ngón tay nhỏ nhẹ nhàng ngậm vào miệng, hành động cực kỳ thân thiết khiến tim Huyền Thiên bỗng nhiên đập mạnh, cảm giác dịu dàng từ đầu ngón tay lan truyền về, lan tỏa đến toàn thân …

Hắn nhìn thiếu niên yếu ớt trước mặt, mi dài rậm hơi rũ xuống, đôi mày mềm mại kéo trên lưỡng tấn, đôi môi đầy có chút huyết sắc màu son nhạt, đó chẳng lẽ là nơi duy nhất trên gương mặt trong suốt mà tái nhợt kia có điểm lấy đôi chút sắc thái tươi tắn sao? Trên thân thể thật phong phanh, lớp trường bào quá rộng khiến thân hình gầy gò yếu ớt lại càng thêm nổi bật, dường như chỉ cần một cơn gió cũng đã có thể thổi bạt y đi.

“Cảm ơn” Huyền Thiên có chút ngượng ngùng tạ ơn, sau đó cười nói: “Nói thật ra, ta vẫn cảm thấy ngươi rất quen thuộc … Đúng rồi, còn có cả Ti Mạc cũng vậy! Giống như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng mà lại nghĩ không ra …”

“Vậy ư?” Nụ cười của Quân Chân tựa cơn gió thoảng lướt qua mặt hồ, gần như gang tấc mà vươn tay không thể nào nắm níu: “Cẩn thận nghĩ lại xem …”

Huyền Thiên chăm chú nhìn vào khuôn mặt y: mày như khói mỏng tựa cau mà không cau, đôi môi hồng son giống cười mà không cười, hai lúm đồng tiền sinh sầu uẩn, bệnh như Tây Tử(5) vẫn mị kiều. Nếu thay bằng một gương mặt tươi tắn khỏe mạnh, lại nở nụ cười to rạng rỡ … Không phải là Ti Mạc hay sao? Oa, thật sự là giống như vậy!

“Oa! Ngươi thật giống Ti Mạc!”

Quân Chân khẽ cười, kéo tay Huyền Thiên, đến bên bờ tiểu trì trong rừng tơ liễu, làn nước trong xanh in bóng gương mặt hai người.

“Ngài nhìn kỹ lại xem …”

Huyền Thiên lặng nhìn mặt nước cả nửa ngày, liền kêu lên kinh ngạc: “A! Nếu ta lớn hơn chút nữa, thì sẽ thành giống như ngươi thế này có phải không?”

Quân Chân cười, không phải là kiểu cười mong manh như trước, mà là một nụ cười thật thoải mái, đôi mắt khe khẽ khép hờ, hàng mi thật dài phủ mờ đôi ngươi, lại không giấu được thứ ánh sáng long lanh trăn trở trong nó, giống như làn nước khẽ động, sóng gờn gợn lan ra …

“Ngài có biết không? Kỳ thật ánh mắt gương mặt ta rất giống ngài … Mà miệng Ti Mạc cũng giống ngài … Khi y sinh giận lại bĩu môi như ngài, khiến cho tính tình y với ngài lại càng thêm giống …” Ánh mắt Quân Chân chậm rãi hướng về phía trời xanh: “Hoàng Thượng rất sủng y, cứ thích cố ý làm cho y phát hỏa, bởi vì Hoàng Thượng thích nhìn bộ dáng tức giận của y, bởi vì … Khi y tức giận lại với ngài thực sự rất giống …”

“Hoàng huynh sủng hắn với giống ta thì có gì quan hệ?” Huyền Thiên khó hiểu nhìn Quân Chân.

Nhìn đôi mắt to trong suốt không vương lấy một vết xước nhỏ, Quân Chân khẽ giương một tia cười yếu ớt, sao thế gian lại có người như vậy? Thân phận hiển hách không ai bằng, tuyệt thế dung nhan tựa thiên nhân tiên tử, được người nâng niu trong lòng bàn tay mà bảo hộ, lại vẫn có thể bảo toàn ánh mắt trong sáng đơn thuần như cũ, tựa như những dục mị dơ bẩn của trần thế một chút cũng không dây đến người, giống như ánh mặt trời trong suốt nhất, minh diệu đến mức khiến người ta phải hoa mắt, vô luận là kiểu người nào, ở trước mặt y nhất định sẽ biết đến thế nào là thẹn thùng xấu hổ.

Mà người như vậy, dù là có thể thật dễ dàng đã đạt được thứ mà mình vốn mộng mị dĩ cầu, không phải là đương nhiên sao? Có lẽ, ngay cả Hoàng Thượng cũng không muốn làm vấy bẩn phần tinh khiết này, mới không ngừng tìm bọn thế thân như chúng ta …

Quân Chân đưa tay lên ngang mặt, ngẩng nhìn trời xanh, lẳng lặng xuất thần.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Thấy Quân Chân không nói một tiếng nhìn trời, kỳ quái hỏi.

“Ta đang nhìn con diều …”

“Con diều?” Huyền Thiên sửng sốt, trời xanh thăm thẳm, diều nào ở đâu ra?

“Đúng, diều … Con diều liều mạng muốn bay cao … Nhưng nó vĩnh viễn không chạm được đến bầu trời, bởi vì nó chỉ là một con diều, một con diều bị chủ nhân gắt gao ràng buộc …”

“Vậy cắt đứt dây đi a, như vậy có thể bay thật cao!”

Quân Chân bỗng nhiên cười ra tiếng, lại cười, cười đến Huyền Thiên trở nên thộn đần ngơ ngác. Quân Chân thật vất vả mới ngừng cười, khẽ quệt đi nước mắt ứa ra: “Cắt đứt dây diều, chỉ có thể biến thành một đống khung gãy giấy rách, lại chẳng thể nào bay được. Con diều sớm đã biết, cho nên nó vì chính mình cố gắng tìm một chủ nhân tốt, cam tâm tình nguyện bị trói buộc. Bởi vì, chỉ cần dây không đứt, tình duyên của nó và chủ nhân cũng sẽ không đoạn …”

“Ngươi đang nói cái gì a? Sâu sắc thâm ảo quá vậy.” Huyền Thiên khó hiểu nhìn y.

“Ha ha, đây là do một người trước kia đã nói với ta, chỉ là người đó cũng đã sai lầm rồi … Con diều muốn bay vào bầu trời, bởi vì ngày đó bầu trời chính là lòng chủ nhân … Chỉ là dây kia lại ràng buộc nó, thì ra, sợi dây kia cũng không phải là tình duyên mà con diều ấy muốn … Mà là …”

Quân Chân không nói tiếp, ngẩn ngơ thất thần.

“Mà là cái gì?” Huyền Thuyên tò mò hỏi.

“Ngài có biết vì sao hình vẽ trên diều lại nhiều đến như vậy không? Bởi vì mỗi con diều là một vật mà chủ nhân nó thích. Có khi là chim, có khi là hoa … Nguyên nhân chính là vì bọn họ không có con chim kia, đóa hoa kia, nên bọn họ tự tạo ra một cái cho mình, sau đó đem phóng lên trời, vậy là đã như bọn họ thật sự đã có được thứ mà mình muốn.”

“Cho nên …” Quân Chân vươn một ngón tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt của Huyền Thiên: “Cho nên … Một con diều, chỉ có một chủ nhân, nhưng chủ nhân lại có thể có đến mấy con diều. Sợi dây nối giữa chủ nhân và diều kia, đối với chủ nhân mà nói, không phải là tình duyên, mà là, thế thân!”

Đầu ngón tay bỗng nhiên dụng lực, lướt qua đôi má trắng noãn của Huyền Thiên, tạo thành một vết đỏ.

“Đau quá!” Huyền Thiên kêu lên, có chút hoảng sợ ôm mặt, hoang mang nhìn Quân Chân.

“Thực xin lỗi …” Quân Chân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Huyền Thiên, nhàn nhạt cười: “Ngài so với ta nghĩ còn yếu ớt hơn. Từ nhỏ người đã được bảo hộ rất tốt có phải không? Không có trải qua sóng to gió lớn, không nếm trải đớn đau thống khổ, bởi vì đã có một tay Hoàng Đế chắn gió che mưa cho ngài rồi …”

Ha ha, ghen tỵ … Thì ra ta cũng sẽ có lúc phải ghen tỵ … Ta có thể không ghen với hậu cung tần phi, không ghen Ti Mạc độc chiếm hoàng sủng, nhưng lại không thể không ghen với kẻ thiên chi kiêu tử cả đời phẳng lặng an nhàn, lai có thể dễ dàng hưởng hết những hạnh vận trong thiên hạ. Y quả thật quá hoàn mỹ, ta, ở trước mặt y, liền giống như một cục đá xấu xí ở trướcLinh Tiêu bảo điện(6) xanh vàng rực rỡ … Chúng ta giống nhau sao? Không, như thế nào lại giống cho được, chỉ là một con diều sao có thể so với một con chim chân chính?

“Quân Chân … Ánh mắt của ngươi không giống vừa rồi cho lắm … Có chút đáng sợ …” Huyền Thiên nhìn y mà sinh khiếp ý.

“Vậy sao ngài lại không chạy đi? Nếu ngài chạy đến trước mặt Hoàng Thượng nói rằng ta khi dễ ngài, Người nhất định sẽ tin. ‘Quân Chân khi dễ người khác’, ha ha, nếu là ngài nói Người không phải sẽ tin mà không chút do dự nào sao?”

Ai tới cứu ta? Hãy giúp ta hủy diệt thứ tâm tư xấu xa đầy những đố kỵ ghen ghét che đậy ẩn tàng này …

“Nếu ta đi rồi, ngươi không phải sẽ một mình khóc trộm hay sao?” Huyền Thiên vươn tay, nhẹ nhàng lau đi chút nước ứa ra ở khóe mắt Quân Chân.

“Ngài thực sự là khiến ta không thể hận nổi mà …” Quân Chân cười, tựa cằm lên vai hắn, nhẹ nhàng ôm hắn: “Ông trời thật thiên vị ngài, rõ ràng khiến người ta phải đố kỵ đến mức hận không thể xé tước ngài thành từng mảnh mới cam tâm. Đến lúc nhìn thấy ngài, lại thà rằng chính mình thương tổn chứ quyết không thể để một phân một nào phương hại đến ngài cho được …”

“Quân Chân? Ngươi sao lại khóc?”

“Bởi vì ta thấy con diều thật đáng thương, nếu như vĩnh viễn không thể nhìn thấy cánh chim, sẽ không phát hiện mình chỉ là một một con giả điểu, cũng sẽ không sinh ra hâm mộ cánh chim kia có thể tùy ý giương cánh bay về phía bầu trời không thể nào chạm đến, bay xa đến vô bờ vô bến, không có bất cứ cái gì trói buộc, đến lúc nó có thể chạm tới bầu trời …”

Một giọt nước trong veo lặng lẽ rơi …







Chú giải

(1) Ngân đoạn mãn tú(triêu ngoa): (giày bằng) gấm bạc thêu.

(2) Mạt ngạch: một thứ trang sức buộc ngang trán, thường thêu hoặc trang trí bằng châu ngọc, thế này:

Thứ vắt ngang trán nàng ấy chính là mạt ngạch.

(3) Tử vân đằng: Ta không chắc lắm, đã tra cứu rất nhiều nhưng chỉ thấy có Tử Đằng, không thấy Tử Vân Đằng. Nếu chúng là một, thì đây là chút hình ảnh:

(4) Thiền dực sa: Vải sa mỏng như cánh ve.

(5) Tây Tử: ý chỉ Tây Thi – người đẹp Trầm Ngư, đứng đầu tứ đại mỹ nhân cổ đại Trung Quốc. Tương truyền Tây Thi bình thường đã đẹp, lúc đau bụng nhăn mặt nhíu mày lại càng đẹp.

(6) Linh Tiêu bảo điện: Là điện đứng đầu của Thiên Cung trong truyền thuyết. Là nơi Ngọc Hoàng thiết triều. Tương truyền ở ngay sau Nam Thiên Môn.

—————————————-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.