Vô Thị Phi thần sắc cổ quái, liếc qua mấy người Ách Cầm Tẩu và Dạ Minh Sinh, nhưng không nói tiếp.
Thiết Cước Đường vội cười cười, giải thích với hai người Vi Tô:” Lụcđệ nói là buổi tối hôm mà lão tam chết, đã từng nói với hắn rằng hôm sau muốn quay lại ngôi làng kia xem sao. Lục đệ luôn nghĩ ngôi làng kia cógì đó cổ quái, nhưng chúng ta đã tới đó, không có gì dị thường. Có lẽ là lục đệ hiểu sai ý của lão tam.”
Vi Trường Ca nhìn về phía Vô Thị Phi như nhận ra điều gì. Vô Thị Phinhếch môi, nắm chặt tay, vẻ mặt không phục, quật cường nhìn lại.
Vi Trường Ca hòa nhã cười với hắn, nói: “Có thật tam ca ngươi nói muốn quay về ngôi làng kia không?”
Vô Thị Phi càng thêm tức giận, nhưng không trả lời, chỉ nghiêng đầu đi.
Vi Trường Ca dở khóc dở cười, liền nghe Tô Vọng Ngôn ở bên cạnh cườinói: “Nếu hắn nói như vậy, vậy quả thật Hoa tam gia từng có quyết địnhnày.”
Mấy người Lục Sửu đều im lặng.
Rồi sau đó Thiết Cước Đường mới ậm ừ nói: “Không phải là chúng takhông tin lời lục đệ, có điều chúng ta đã tới ngôi làng đó, quả thựckhông có gì cả! Chỉ là một thôn xóm bình thường mà thôi!”
Vô Thị Phi kích động quay về phía hắn, khoa tay múa chân.
Thiết Cước Đường bất đắc dĩ nói: “Dù là lão tam có thực sự muốn quayvề ngôi làng đó xem thì sao? Lục đệ, không phải là tự đệ cũng đã đíchthân tới đó sao?”
Dạ Minh Sinh cũng nói: “Không phải sao? Hay là tam ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-di-huyen-nghi-he-liet-da-dam-bong-lai-diem/9973/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.