Trong hộp đồng, là một khối đá.
Một khối đá đen tuyền.
Tuy rằng là đá, nhưng vuông vắn, góc cạnh rõ ràng.
Còn màu sắc đó, là màu đen tuyền tinh khiết nhất, nhìn lâu, sẽ vô cớmà thấy hoa mắt — giống như bầu trời đêm tối nhất, đại dương sâu nhất,như là tất cả tia sáng của thập phương thế giới toàn bộ vũ trụ đều bịmột khối màu đen này nuốt vào, cho đến khi không còn sót lại chút gì…
Vi Trường Ca ngây người: “Đây là thứ gì?”
Tô Vọng Ngôn giơ tay, cẩn thận lấy khối đá ra khỏi hộp, đặt vào lòngbàn tay Vi Trường Ca: “Đương nhiên ta biết đây là gì, còn ngươi, ngươiđoán thử xem nó là gì?”
Vi Trường Ca trầm ngâm, bỗng nhiên cong ngón trỏ gõ nhẹ lên khối đámột cái. Khối đá nho nhỏ liền phát ra âm thanh vang dội, mơ hồ như tiếng sắt đá va chạm. Âm hưởng đó, nghe vào tai như tới từ xa vô hạn, lại như là gần vô hạn; như đã vờn quanh đây ba năm, lại như chưa từng có âmthanh đó hiện diện.
Trống rỗng.
Không có bắt đầu.
Cũng không có kết thúc.
Sắc mặt Vi Trường Ca đầy vẻ hoài nghi, một hồi lâu, mới thấp giọngnói như là không thể tin nổi: “Tương truyền, năm xưa Hán Vũ Đế muốnluyện thủy quân, đã tập hợp chinh phu khắp thiên hạ đào Côn Minh Hồ,được một dị vật, dáng vẻ như là đá đen, nhưng thiên hạ không ai biết làgì. Hán Vũ hỏi Đông Phương Sóc, cũng không biết, nhưng hiến kế rằng, vào năm mà mặt trời mặt trăng gặp nhau có một vị tăng sư nhà Hồ đi qua nơiđó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-di-huyen-nghi-he-liet-da-dam-bong-lai-diem/9971/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.