Trong mảng tuyết phía trước, có thể mơ hồ thấy một thanh sam nam tử đang bước đi trên nền tuyết, thân hình cao lớn, tay cầm một thanh trường đao, tấm lưng rộng đơn bạc, phản chiếu tuyết sắc nổi lên một đường hàn quang. Ở phía sau ‘hắn’, nhìn thấy rõ hai hàng vết chân kéo dài tới xa xa. Lại nhìn lên, trên vai nam tử đó đúng là trống không, nơi nhẽ ra là có thứ gì đó, đúng là không cánh mà bay!
Trong nháy mắt, thanh âm tối tăm không mang theo chút ngữ điệu của Đằng Lục Lang lại vang lên lành lạnh bên tai.
—— ngươi có thể gọi hắn là nam nhân không đầu.
—— ngươi cũng có thể gọi hắn là thi thể không đầu.
Trái tim Tô Vọng Ngôn không ngừng nhảy dựng lên, gần như muốn phá tan ***g ngực mà ra! Như là một loại hàn ý trước nay chưa từng có, hóa thân thành vật sống, bò dọc lên lưng, theo máu chảy khắp tứ chi, đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích, chỉ động đậy môi thôi cũng đã dùng hết khí lực toàn thân.
Người trong mã xa kia, như là cũng thấy được tình cảnh quỷ dị khiến người ta dựng tóc gáy, không nhịn được phát ra một tiếng rền rĩ cụt lủn, đến con ngựa cũng ngửa đầu hí dài, tự muốn dừng lại, nhưng trong lúc đang phi nhanh thì không thể phanh lại được, vẫn phóng về phía trước.
Sau một khắc, bóng người màu xanh bay vọt lên, thân thể không đầu, đảo mắt đã tới trước xe.
Ánh đao hoa mắt thình lình xẹt qua, mã xa nhất thời chia năm xẻ bảy, trong huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-di-huyen-nghi-chi-tuong-tu-mon/104734/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.