Chương trước
Chương sau
Trường Nhạc trấn rốt cuộc là ở nơi nào? Vấn đề này, ngay đến người nghe nhiều biết rộng như đại công tử Tô gia cũng không có đáp án.
Vì vậy liên tiếp mấy ngày, truyền thư của các phân đà Thiên Hạ bảo như tuyết rơi tại Cẩm Thành. Vị trí của Trường Nhạc trấn vẫn như cũ không có tin tức, nhưng mỗi một phong thư đều nhắc tới Tô gia Lạc Dương đang chiêng trống rùm beng tìm kiếm tin tức của Tô Vọng Ngôn và Vi Trường Ca ở khắp giang hồ. Lúc Vi Trường Ca xem qua bức thư này, thường sẽ búng búng vào mặt giấy cảm thán “Để vài ngày nữa, Trường Nhạc trấn thì tìm không được, nhưng ta và ngươi đã bị tìm ra trước rồi! Đến lúc đó Trường Nhạc trấn chúng ta cũng khỏi phải đi nữa, ngươi trực tiếp quay về Lạc Dương chịu đòn nhận tội đi!”
Tô Vọng Ngôn thần tình cổ quái, muốn nói lại thôi, như là không phục, hoặc như là muốn nói gì, nhưng mỗi lần lại chỉ hừ nhẹ một tiếng, rồi lại vội vàng an bài người ra ngoài điều tra. Vi Trường Ca liền cười cười, bước chậm trở về bên cửa sổ ngồi xuống, vào mùa đông không tuyết ở Cẩm Thành, nâng một bầu rượu đã hâm nóng, cầm một quyển sách trong tay.
Thẳng đến buổi trưa ngày thứ bảy, Vi Kính rốt cuộc cầm một phong thư vội vã đi vào thư phòng của Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca đang lôi kéo Tô Vọng Ngôn pha trà, xem lá thư này xong, thật lâu không nói gì, mất cả nửa buổi, mới ngước mắt nhìn về phía Tô Vọng Ngôn “Trường Nhạc trấn tìm được rồi —— ngươi nhất định đoán không ra Trường Nhạc trấn này ở nơi nào.”
Y lộ ra một biểu tình kỳ quái như cười như không, nói từng chữ một “Ba mươi dặm phía tây thành Lạc Dương.”
Tô Vọng Ngôn sửng sốt, lập tức không nhịn được cười rộ lên.
“Nếu như lúc này ta trở lại Lạc Dương, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?”
Vi Kính ho nhẹ một tiếng, nói “Tô đại công tử, Vi Kính cả gan nói một câu, kỳ thực Cẩm Thành chưa chắc đã an toàn hơn Lạc Dương —— thám tử hồi báo, Tô đại hiệp mang theo nhân mã trong vòng một khắc chuông đi tới cửa thành, đang hướng về phía này, hiện tại chỉ cách nơi đây hai con phố nữa thôi…”
Tô Vọng Ngôn và Vi Trường Ca liếc nhau, đồng thời nhảy dựng lên.
.
Mã xa đứng ở trấn khẩu, Tô Vọng Ngôn cẩn thận cho Thu Thủy vào hộp kiếm đeo sau lưng, cùng Vi Trường Ca nhảy xuống xe ngựa, đạp lên tuyết đọng đi vào Trường Nhạc trấn.
Thôn trấn rất nhỏ, rất bình thường. Ước chừng có khoảng một trăm hộ nhân gia, ở giữa là một con phố dài chạy hướng đông tây, rộng hai mươi bảy bộ, dài bốn trăm lẻ chín bộ, phân chia toàn bộ trấn thành hai nửa. Đường phố rất rộng mở, cũng rất sạch sẽ, hai bên trái phải là cửa hàng và phòng ốc đủ loại kiểu dáng.
Nhìn lướt qua, tựa hồ là một trấn nhỏ Trung Nguyên thường thường không có gì đặc biệt.
Chỉ là quạnh quẽ. Quạnh quẽ tới độ hầu như đến hô hấp cũng đông lại.
Tất cả cửa hàng phòng xá đều đóng chặt đại môn, khóa lại, tất cả đã loang lổ rỉ sét. Liên tiếp mấy ngày tuyết rơi, trên mặt đất lưu lại tuyết đọng cao tới nửa thước, toàn bộ trấn nhỏ như vùi trong tuyết, nửa vết chân cũng không nhìn ra, cũng không nghe tiếng gà chó gì, không có lão nhân hoàng phát và tiểu nhi tóc trái đào, chỉ có tuyết rên rỉ dưới chân, và không khí xơ xác tiêu điều lộ ra từ trong sự hoang vắng.
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đứng ở trên con đường rộng hai mươi bộ, không hẹn mà cùng nhìn về phía trung ương của trường nhai. (con phố dài).
Đó là một tòa tiểu lâu hai tầng, trên đỉnh treo một tửu kỳ (lá cờ của quán rượu) màu vàng sậm đã bạc màu, tàn tạ tới độ không nhìn ra chữ, run rẩy trong gió lạnh, phần phật rung động —— một Trường Nhạc trấn to như vậy, cũng chỉ có trước cửa tiểu lâu này là không có tuyết đọng.
Tô Vọng Ngôn mờ mịt nhìn chăm chú vào tấm tửu kỳ kia, hữu ý vô ý quấn chặt áo lông trên người.
Cửa điểm không khóa, khép hờ tạo ra một cái  khe, Vi Trường Ca bước qua, đẩy ra nửa tấm cửa gỗ, cùng Tô Vọng Ngôn một trước một sau đi vào tiểu lâu.
Phía sau là một gian phòng lớn.
Rét đậm ngày ngắn, mới đầu giờ Dậu, trời đã sẩm tối, trong phòng lại còn hôn ám hơn bên ngoài rất nhiều, vậy nên không lâu sau, trước mắt hai người nhất thời đều là bóng tối, toàn bộ căn phòng ẩn nấp trong u ám trọn vẹn.
Vi Trường Ca chớp mắt mấy cái, mới nhìn rõ tình cảnh trong phòng, nhưng âm thầm lấy làm kinh hãi ——
Gian nhà cực lớn, nhìn bố cục, giống đại đường của tửu lâu khách ***, nhưng lại bày lộn xộn đầy quan tài, có lớn có nhỏ, có mới có cũ, có cái như là đã đặt ở đây mấy chục năm, nhưng lại có cái như là một khắc trước mới quét sơn đóng đinh.
Những cái bình gốm sứ hình dạng khác nhau dựa vào tường chất chồng ở bốn phía, chắc hẳn cũng đều chứa tro cốt không biết thuộc về người phương nào.
Trong phòng tràn ngập một thứ mùi hôi nhàn nhạt khó có thể nói rõ và những mùi quái dị khó hình dung nổi, đó là một loại vị đạo khiến người ta vào Trường Nhạc trấn liền không thể nào quên.
Dường như ánh mặt trời u ám xuyên qua giấy cửa sổ chiếu rọi không tới góc phòng, ở giữa bụi bặm và mạng nhện, ẩn núp ngàn vạn sinh vật ám mị vô ảnh vô hình, không thuộc về nhân gian, đang sinh trưởng, nảy nở, rình mò, miệng không lúc nào ngừng phun thứ độc khí bẩn thỉu hướng ra phía ngoài.
—— Là ‘tử vị’.
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đều không nói gì.
Trong sự vắng vẻ, tư vị nồng thêm nặng thêm, giống như là sau một khắc, người ngửi thấy được bắt đầu đem những thứ hư thối trong cơ thể hướng ra bên ngoài…
Tô Vọng Ngôn không nhịn được lặng lẽ bước một bước về phía bên người Vi Trường Ca, đang muốn mở miệng nói chút gì, thình lình, có một giọng nam khàn khàn âm trầm, cứng nhắc dán tại bên tai hai người, không chút trầm bổng mà hỏi thăm: “Có phải khách quan muốn ở trọ hay không?”
Vi Tô hai người bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một hán tử trung niên sắc mặt vàng bủng, bệnh dung (gương mặt của người mang bệnh) mệt mỏi, thình lình đứng phía sau hai người!
Bệnh hán đó cao cao gầy gầy, lông mày gấp khúc, thắt lưng còng queo, khoác trên người một bộ trường sam thanh sắc rộng lùng thùng, càng có vẻ bệnh nguy kịch.
Trong lòng hai người đều run lên.
Bệnh dung nam tử đi về phía trước một bước, dường như trôi lềnh bềnh trong không khí u ám mù mịt, vô thanh vô tức, diện vô biểu tình nhìn chăm chú hai người.
“Có phải khách quan muốn ở trọ hay không?”
Vi Trường Ca nín thở “Các hạ chính là lão bản ở đây?”
Ánh mắt của bệnh dung nam tử chăm chú nhìn hai người, chậm rãi gật đầu.
Vi Trường Ca lại nương theo tia sáng hôn ám nhìn một vòng quanh phòng.
“Lão bản nói ở trọ, không biết là muốn cho chúng ta ở nơi nào?”
Bệnh dung nam tử không nói gì, dương dương tự đắc chậm rãi đi qua giữa hai hàng quan tài và đàn tro cốt, cuối cùng đứng trước hai cỗ quan tài ở chính giữa nhà, đưa tay mở quan tài ra: “Ở đây đi.”
Một đám bụi mù theo đó bốc lên.
Bệnh dung nam tử nói “Ở đây có ba mươi khẩu quan tài, hai mươi sáu khẩu đã có khách nhân, còn lại bảy khẩu trống rỗng. Hai vị không hài lòng, cũng có thể chọn cái khác.”
Vi Trường Ca không khỏi biến sắc mặt.
Tô Vọng Ngôn cười lạnh “Đây là ý gì? Lão bản để người sống như chúng ta ngủ trong quan tài? Quan tài dù là có thể cho người ở, cũng chỉ có người chết ở, người sống không ở được.”
Nhưng nam tử này lại chăm chú gật đầu, nghiêm nghị trả lời “Khách nhân nói không sai, khách *** này vốn là mở ra vì người chết. Có điều quy củ là chết, con người là sống. Nếu nhị vị tới, chúng ta không ngại sửa quy củ một chút, vậy không phải người sống cũng có thể ở sao?”
Tô Vọng Ngôn nghe hắn nói nghiêm túc như vậy, cũng không biết nên giận hay nên cười, nhất thời tìm không ra lời phản bác.
Vi Trường Ca mỉm cười, cũng nghiêm mặt nói “Nếu là địa phương chuẩn bị cho người chết, đó chính là nghĩa trang. Thử hỏi người sống làm sao có thể ở tại nghĩa trang?”
Bệnh dung nam tử đờ đẫn nói “Việc buôn bán ta làm tuy là cho người chết, nhưng đây thực sự là khách *** cũng không phải nghĩa trang.”
Vi Trường Ca lập tức nói tiếp “Nếu là khách ***, nên làm ăn với người sống.”
Nam tử nọ chớp mắt, lộ ra tròng trắng, cười lạnh nói “Sinh ý cho người chết cũng được, sinh ý cho người sống cũng xong, việc buôn bán khách *** làm cũng chỉ có một —— làm nơi dừng chân nghỉ tạm. Người sống không phải tới cuối cùng đều thành người chết, người chết cuối cùng không phải đều hóa thành tro bụi sao? Nhân sinh một đời, thiên đại là khách ***, tạo hóa là *** chủ, dốc bao nhiêu tâm huyết cuối cùng cũng phải thanh toán tiền phòng, chỉ bất quá ở đây, thời gian dài hơn chút mà thôi. Khách nhân nói xem, người sống người chết có cái gì bất đồng?
Theo cách nói của khách nhân, phàm là nơi chuẩn bị dành cho người chết chính là nghĩa trang, vậy trong thành này mỗi một tòa nhà lớn, nhà nhỏ, nhà cũ, nhà mới, có chỗ nào không phải nghĩa trang? Ngay đến nơi phồn hoa, tử mạch hồng trần này, chẳng phải toàn bộ cũng đã biến thành một nghĩa trang lớn rồi sao?
Hắc hắc, người sống cũng được, người chết cũng được, ta ở đây đều giữ chỗ cho họ hết. Bất luận là nhiều tiền ít tiền, nam nữ già trẻ, bất luận phú quý nghèo hèn, gian giảo lương thiện, vào cửa này của ta, thì hết thảy đều như nhau, mỗi người một quan tài, không có ngoại lệ, cũng đừng nghĩ tới chiếm thêm.”
Vi Tô hai người một lúc không nói được gì.
Lát sau Tô Vọng Ngôn cười nói “Không sai! Người chết ở được, người sống có gì không ở được!”
Đi thẳng tới trước cỗ quan tài kia, ngồi xuống trên nắp quan.
Vi Trường Ca không nghĩ tới một bệnh hán dung mạo không có gì sâu sắc lại có thể nói ra những lời như vậy, âm thầm bội phục, lập tức thở dài, cười nói “Mà thôi, còn hơn nghĩa trang, ta vẫn tình nguyện coi nơi phồn hoa này như một đại khách ***.” Cũng đi qua ngồi xuống theo.
Nhưng Tô Vọng Ngôn đã cười hỏi “Không biết xưng hô với các hạ thế nào?”
Nam tử trả lời khô khan “Tại hạ họ Đằng hàng lục (tức là con thứ sáu),nhân xưng Đằng Lục Lang.”
Tô Vọng Ngôn mâu quang lóe ra, bất động thanh sắc “Hóa ra là Đằng lão bản. Nếu như Đằng lão bản không ngại thì tới đây cùng nhau ngồi đi? Khách đồ tịch mịch, chúng ta nói mấy lời tán gẫu, đốt chút thời gian.”
Đằng Lục Lang cũng không giữ lễ tiết, quả nhiên đi tới, ngồi trên cỗ quan tài đối diện: “Cũng tốt. Ta đang muốn nói một chút với nhị vị về quy củ của gian khách sạn này.”
Vi Tô hai người đồng thanh “Đằng lão bản mời nói.”
Đằng Lục Lang nói “Ta ở đây, quy củ thứ nhất, là chỉ làm ăn với người chết —— điều này, từ hôm nay có thể sửa lại.”
Tô Vọng Ngôn cười nói “Không biết quy củ thứ nhất này là từ đâu mà ra? Theo như lời Đằng lão bản vừa nói, nếu người sống người chết đều không có gì khác nhau, vì sao phải định ra một quy củ như thế?”
“Quy củ này cũng không phải ta định.”
“Nga?”
Đằng Lục Lang nói: “Khách *** này tổng cộng đã thay đổi ba lão bản. Hai mươi năm trước, lão bản thứ nhất chuyên làm ăn với người sống, tới lão bản thứ hai, lại chỉ muốn buôn bán cho người chết. Hiện tại ta quản lý, đó là buôn bán với người chết cũng làm, người sống cũng làm. Hắc hắc, ta ở đây làm lão bản một tháng, hai vị chính là người sống đầu tiên ta làm ăn cùng.”
Vi Trường Ca cười nói “Quy củ này cũng thật cổ quái.”
Đằng Lục Lang không tiếp lời, vẫn tự biên tự diễn “Quy củ thứ hai, phàm là người sống qua đêm ở khách *** này, lúc vào đêm, không được bước ra khỏi cửa ***.”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói “Điều thứ ba, phàm là người sống qua đêm ở Lai Quy khách *** ban đêm nhất thiết không thể ngủ.”
Tô Vọng Ngôn kinh ngạc nói “Hai điều này là vì sao?”
Đằng Lục Lang nhìn cậu một chút, hơn nửa ngày, lần đầu tiên lộ ra tiếu ý mang theo quỷ bí “Hai vị tới thôn trấn này lẽ nào chưa phát hiện ra?”
“Phát hiện cái gì?”
“Thôn trấn này, ngoại trừ ta, không có người sống thứ hai.”
Tô Vọng Ngôn chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên chệch một nhịp, nói “Đó là vì sao?”
Đằng Lục Lang vẫn cười thần bí như cũ, đè thấp giọng, nói chậm rì rì “Thôn trấn này, là một quỷ trấn.”
***
Đúng là cho dù có QT, có chém bừa, có thêm búa xua lời của riêng ta, thì giọng văn của tác phẩm gốc vẫn là quan trọng nhất *____* Ta dịch Tương tư môn sướng hơn Dạ thuật, mah dịch Dạ thuật thì dễ hơn Trường hận ca =   =
Cơ mah lý do cái Tương tư môn này chậm rì rì là vì… ế khách = ))))) Đó là điều tất lẽ dĩ ngẫu: )) (Mah tiêu chí xét ế khách của ta không phải là com, vì ta biết hay hay dở thì các bạn cũng đều lười com cả, ta chỉ xét like với rate thôi :-”)
Trường hận ca cũng vậy :”> Vì nó khó, và vì nó cũng ế khách : ))
Thôi đầu năm không dông dài :”> Enjoy~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.