“Vậy trên bức tranh đó là gì?”
Vi Trường Ca rót một chén trà, mang theo vẻ hăng hái hỏi.
“Là một bức tranh ‘Hình Thiên vũ kiền thích’.”*
Tô Vọng Ngôn đoạt lấy chén trà trong tay y, uống một hơi cạn sạch, rồi mới tủm tỉm cười trả lời.
Vi Trường Ca cũng không tức giận, lại rót một chén nữa đưa cho cậu. Hỏi “Hình Thiên?”
Tô Vọng Ngôn tiếp nhận trà, gật đầu, tiện đà lộ ra vẻ có chút mê hoặc, nói “Trên bức tranh Hình Thiên đó còn đề một câu thơ ——
Hằng Nga ứng hối thâu linh dược
Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.”
(Thơ của Lý Thương Ẩn
Dịch nghĩa:
Hằng Nga hối hận trót trộm linh dược
Trên trời cao lạnh lẽo hết đêm này qua đêm khác) *
Vi Trường Ca ngẩn ra, hơi chau mày, nói “Hình Thiên đoạn thủ nhi vũ, Hằng Nga thiết dược bôn nguyệt, đó là hai truyền thuyết không liên quan tới nhau, sao lại dính dáng gì ở đây?” Thì thào niệm câu kia hai lần, lắc đầu nói “Thật là kỳ quái, Lăng Tiêu đề một câu thơ như thế trên bức tranh, là có ý gì? Ngươi có hỏi nàng không?”
Tô Vọng Ngôn nói “Ta đáp ứng với Lăng Tiêu, nhất định phải giao tận tay bức tranh cho Tô tam công tử, vậy nên lúc ta xem được, thân đã ở Lạc Dương rồi, chính là hỏi cũng không có cơ hội nữa…”
Lặng lẽ trong chốc lát, nhẹ giọng nói “Ngày đó lúc ta đi rất xa rồi, quay đầu lại, nàng vẫn còn đứng ở cửa nhìn ta —— tuy rằng ta đáp ứng với nàng một khi sự tình ra đầu ra đuôi thì liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-di-huyen-nghi-chi-tuong-tu-mon/104730/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.