Chương trước
Chương sau
 

Thiên Hạ bảo có Trọng Bích thai. (thai là đài)
Mùa đông hàng năm, Vi Trường Ca sẽ dành phân nửa thời gian ở đây thưởng tuyết.
Từ trên đài cao nhìn xuống phía dưới, ốc vũ lầu các san sát của Thiên Hạ bảo đều thu vào đáy mắt, ban ngày phủ tuyết, từ xa nhìn lại, cũng chỉ thấy một mảng xanh ngọc mông lung, như là lớp lớp ngọc bích.
Trên mặt đất bày chậu than, một mẩu than đã cháy hết lộ ra điểm đỏ sẫm trong lớp tro tàn xám trắng.
Trong chén có mỹ tửu vàng nhạt.
Cuốn mành lên có tuyết mịn liên miên.
Tuy khí trời lạnh khủng khiếp, nhưng thế thượng thanh hoan, còn có ai hơn thế?
Vi Trường Ca thỏa mãn thở ra mang chút hơi men, một hơi uống hết rượu còn lại trong chén, gõ nhịp ca
“Phong xúc doanh hề nguyệt thừa hoảng,
Viên y khâm hề tọa phương nhục.
Liệu huân lô hề bỉnh minh chúc,
Chước quế tửu hề dương thanh khúc…”
(Dịch nghĩa:
Gió chạm vào cột nhà, màn che hứng lấy ánh trăng
Kéo mền lụa ngửi hương thơm (Ðồ lụa nhiều mùi, sặc sỡ. Vi thế nên lễ văn chu mật, lời văn chải chuốt gọi là phồn nhục 繁縟 hay cẩm nhục 錦縟.)
Bếp lò thoảng huân hương, nến sáng rực rỡ
Rót chén rượu quế xướng lên một khúc ca…)
Xướng tới câu cuối cùng, đột nhiên dừng lại, dường như có chút suy nghĩ, thở dài.
Vi Kính thị vệ ở một bên, nghe thấy được, vẻ mặt dè dặt tới hỏi thăm “Bảo chủ, làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”
Vi Trường Ca liếc hắn một cái, mỉm cười, nói “Không có gì. Chỉ là một đêm tuyết thế này, uống rượu một mình, không khỏi có chút tịch mịch, nếu như…”
Lời đó còn chưa dứt, liền nghe xa xa có người thản nhiên hát, tiếp nối điệu xướng vừa rồi của y
“Khúc ký dương hề tửu tức trần,
Hoài u tĩnh hề trì diêu tư.
Oán niên tuế chi dịch mộ hề,
Thương hậu hội chi vô nhân.
Quân trữ kiến giai thượng bạch tuyết,
Khởi tiên diệu vu dương xuân…”
(Dịch nghĩa:
Nhạc khúc đã xướng, rượu đã bày ra
Trong lòng u tĩnh suy nghĩ xa xăm
Oán tuổi tác đã tới xế chiều
Bi thương không có nguyên nhân
Nhìn thấy tuyết trắng trên thềm,
Biết mùa xuân tươi đẹp đã tới…)
Tiếng ca đó trong trẻo mà du dương, trong ban đêm quạnh quẽ truyền đi xa xa, quanh quẩn trong khoảng không mờ mịt, lại như nhược phong tới tràn đầy ám hương, không vết tích, chầm chậm gần kề…
Nghe được thanh âm đó, con mắt Vi Trường Ca hơi rực sáng lên, không nhịn được nở nụ cười —— mỗi khi như vậy, đôi mắt y sẽ như bầu trời đầy sao sáng sủa mà động nhân.
Ngay đến Vi Kính cũng không nhịn được cười rộ lên, bước vài bước tới cửa, xốc mành lên trước.
Gió lạnh thấu xương tức khắc ập vào mặt.
Lại thấy bên ngoài trên tuyết trắng, một bóng người đạp lên tiếng ca nhanh nhẹn mà đến, miểu nhược kinh hồng (ẩn hiện như hồng nhạn),thoáng cái đã tới trước mặt, cùng gió tuyết khắp bầu trời ùa vào.
Vi Trường Ca đã sớm đứng dậy mỉm cười, tự mình ra nghênh đón, nói vô cùng thân thiết “Tới vừa lúc! Ta đang lo không có ai cùng uống rượu đây!”
Nếu nói vào một một đêm tuyết rơi như thế này, bảo chủ Thiên Hạ bảo sẽ nhớ tới ai, sẽ muốn cùng ai tương chước đối đàm (rót rượu cho nhau cùng nói chuyện),vậy không thể nghi ngờ chính là thanh niên trước mắt đây ——
Bằng hữu tốt nhất cho tới nay của Vi Trường Ca, đại công tử Tô gia Lạc Dương, mỉm cười đi theo phía sau Vi Trường Ca, nét mặt hơi ửng hồng, không biết là bởi vì chạy đi, hay là do hàn lãnh bên ngoài. Khoác một tấm áo cổ lông cáo trắng muốt, ánh mắt đảo quanh, dừng lại bên ngọn đèn dầu sáng sủa, càng thêm tuấn mỹ tới mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Vừa vào Trọng Bích thai, trước tiên liền nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới cười trêu ghẹo: “Lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô —— Vi bảo chủ cũng thật biết hưởng thụ!”
Vi Kính cười nói: “Tô đại công tử không biết, bảo chủ còn đang thở dài đó, cũng may ngài đã tới!”
Vi Trường Ca cười cười, kéo Tô Vọng Ngôn ngồi xuống đối diện mình, nói “Ta ở đây phong cảnh đều hợp, vốn đang thiếu một người có thể cùng uống rượu, vừa vặn ngươi đã tới, giờ thật đúng là đầy đủ hết rồi! Bên ngoài tuyết lớn, có lạnh không? Mau tới đây uống chén rượu ấm!” Nói xong, tự mình rót một chén, đưa tới trước mặt Tô Vọng Ngôn.
Tô Vọng Ngôn nhìn lướt qua, cũng không nâng chén.
Vi Trường Ca vừa mới nâng chén tới bên môi, thấy cậu không uống, liền cũng buông chén, lấy làm lạ hỏi “Làm sao vậy?”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười, nói “Không hỏi ta tới làm gì sao?”
Vi Trường Ca nói “Ngươi tới làm gì?”
Tô Vọng Ngôn nói từng chữ “Ta tới cứu ngươi.”
Vi Trường Ca ngẩn ra, cười nói “Ta vẫn ổn, vì sao cần ngươi cứu?”
Tô Vọng Ngôn nghiêm mặt nói: “Hiện tại tuy rằng ổn, nhưng qua một hồi thì chưa biết thế nào.”
Vi Trường Ca suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, cười “Qua một hồi có thể có chuyện gì?” Dừng lại một chút, chuyển hướng Vi Kính hỏi “Gần đây có người nào đó muốn gây khó dễ cho Thiên Hạ bảo sao?”
Vi Kính cũng lắc đầu: “Không có. Nói xong, lại ngẩng đầu lên, chêm một câu “Mà dù cho có người muốn tìm chúng ta gây khó dễ, Thiên Hạ bảo há có gì phải sợ?”
Tô Vọng Ngôn cười, cũng không nói, chỉ lấy một thanh kiếm từ bên người ra, đưa tới trước mặt Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca kinh ngạc nhíu mày, hai tay tiếp nhận.
Đó là một bội kiếm bình thường, kiểu dáng cổ xưa, nhìn qua cũng không có điểm nào quá đặc biệt, nhưng chỉ rút ra một tấc thanh huy đã bắn ra bốn phía, toàn bộ Trọng Bích thai đều sáng rực lên. Kiếm quang kia chiếu vào trên vách, liễm diễm như sóng nước.Y thân là bảo chủ Thiên Hạ bảo, xưa nay nhìn chán thần binh lợi khí trong thiên hạ, nhưng tới lúc này, cũng không nhịn được khẽ hô một tiếng “Hảo kiếm”.
Lời còn chưa dứt, đã nghẹn lại.
Vi Kính đứng một bên cũng không kiềm được mà thở hắt ra ——
Sau khi rút ra khỏi vỏ kiếm, xuất hiện trước mắt ba người, rõ ràng là một thanh đoạn kiếm! (kiếm gãy)
Vi Trường Ca hơn nửa ngày vẫn không nói nên lời, hồi lâu, mới than thở “Thực sự là hảo kiếm! Dù là Thái A Trạm Lô năm xưa, sợ cũng không bằng! Thanh kiếm này vốn nên dài hai thước bảy tấc, nhưng lại sinh ra chỗ gãy ở một thước hai tấc, không biết là thế nào mà gãy? Chỉ tiếc cho một thanh hảo kiếm như vậy…”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười không nói, đi tới trước chậu than cúi người xuống, cầm que cời than, nhẹ nhàng đẩy một tầng tro bên trong lên.
Minh hồng hỏa quang chớp động, từng đám hỏa diễm màu lam nhạt, lại càng cháy thịnh vượng.
Vi Trường Ca dựa vào trước bàn, xem xét tỉ mỉ đoạn kiếm trong tay.
Tử đàn làm chuôi, ô kim quấn hai bên, toàn bộ không không thấy một nửa văn sức thừa thãi, cũng chỉ có trên thân kiếm, có khắc hai chữ triện (một kiểu chữ) nho nhỏ.
“…Thu Thủy?”
Vi Trường Ca thì thầm.
“Thu Thủy. Thanh kiếm này tên là Thu Thủy.”
Tô Vọng Ngôn thản nhiên giải thích.
Vi Trường Ca gật đầu, tiện đó ngước lên nhìn cậu, nghi hoặc nói “Chuôi kiếm này và ta có liên quan gì? Ngươi nói tới cứu ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tô Vọng Ngôn liếc y một cái, cũng không trả lời, khoan thai trở về ngồi xuống phía trước, vỗ vỗ y sam, lúc này mới chậm rãi mở miệng, nhưng chỉ nói một câu “Tô gia có một kiếm các.”
Vi Trường Ca nhíu nhíu mày: “Kiếm các?”
“Nam tử Tô gia, người người tập kiếm. Mỗi người vừa sinh ra, phụ mẫu sẽ vì hắn đúc một thanh kiếm, thanh kiếm này từ đó về sau đi theo chủ nhân cả đời, đó là kiếm còn người còn. Sau khi chủ nhân mất, theo quy củ, những thanh bội kiếm này sẽ bị thu nhập kiếm các cung phụng, để tử tôn hậu thế tưởng nhớ. Cho dù người chết ở bên ngoài, tìm không được thi cốt, Tô gia cũng nhất định sẽ dốc hết sức tìm kiếm của hắn về. Cho tới giờ, trong kiếm các của Tô gia đã có bốn trăm bảy mươi sáu thanh kiếm rồi.”
Tô Vọng Ngôn dừng một chút, tự nói với mình “Bốn trăm bảy mươi sáu thanh kiếm, chính là bốn trăm bảy mươi sáu con cháu, mấy trăm năm qua, bao nhiêu giang hồ ân oán, bao nhiêu biến đổi bất ngờ, hết thảy đều viết trên bốn trăm bảy mươi sáu thanh kiếm đó… Cũng bởi vì những điều này, kiếm các là địa phương khẩn yếu nhất của Tô gia, ngoại trừ mỗi năm một lần gia tế, bất cứ kẻ nào cũng không được một mình bước vào trong kiếm các.”
Nói đến đây, lại gia trọng ngữ khí “Ai dám làm trái, nhất định phạt nặng.”
Vi Trường Ca một lòng muốn hỏi rõ sự tình, thật vất vả mới nhịn xuống được, nhẫn nại nghe cậu tới đây, đột nhiên tâm niệm khẽ động, mơ hồ có loại dự cảm không lành nổi lên trong lòng. Y cúi đầu nhìn Thu Thủy kiếm trong tay, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Vọng Ngôn ngồi đối diện, thì thào hỏi: “Chẳng… chẳng lẽ ngươi?”
Tô Vọng Ngôn cười ha ha, vỗ tay nói “Cũng là ngươi hiểu ta! Ngươi đoán không sai —— ta đột nhập vào kiếm các, thanh Thu Thủy này chính là ta trộm từ trong đó ra!”
Vi Trường Ca liền thấy một luồng nộ ý xông thẳng lên, đã muốn cho Tô Vọng Ngôn ăn mắng, nhưng lời ra tới bên mép rồi lại thành bất đắc dĩ, trầm giọng nói “Ngươi muốn hảo kiếm gì, Thiên Hạ bảo ta có, tự nhiên sẽ dâng hai tay lên, mà cho dù Thiên Hạ bảo không có, ta cũng sẽ tìm mọi cách lấy giúp ngươi. Ngươi lại muốn đi trộm một thanh đoạn kiếm vô dụng, rốt cuộc là vì sao?!”
Nói xong, tàn bạo trừng mắt nhìn cậu.
Bên môi Tô Vọng Ngôn vương ý cười, chỉ là khí định thần nhàn đón nhận ánh mắt của y.
Hơn nửa ngày, Vi Trường Ca rốt cuộc thở dài thườn thượt, lời nói ra có chút oán hận “Tô Vọng Ngôn! Tô Vọng Ngôn! Ta thật mong mỏi chừng nào thì ngươi có thể thay đổi tính tình!”
Tô Vọng Ngôn cười dài “Ta đi trộm nó, tự nhiên có lý do của ta. Có điều hiện tai, điều đó không quan trọng. Quan trọng là… Ta phải cứu ngươi ra ngoài trước khi họ tới.”
Vi Trường Ca không khỏi há mỏ, định đặt câu hỏi.
Tô Vọng Ngôn không đợi y mở miệng, cướp lời “Không được phép một mình đi vào kiếm các, chính là nghiêm lệnh của Tô gia. Ta lần này đột nhập kiếm các, còn mang đi tàng kiếm, mắc phải đại họa. Lúc từ kiếm các đi ra, lại không cẩn thận kinh động tới thủ vệ. Ngươi không biết chứ, buổi tối hôm đó, thực sự là rất náo nhiệt —— hỏa quang chiếu sáng nửa thành Lạc Dương, tiếng vó ngựa cách vài dặm cũng nghe được —— tính ra, sợ là vài chục năm nay Tô gia chưa từng khuynh sào xuất động như thế!
“Cha và nhị thúc mang theo người một đường đuổi theo ta, ta thử vài lần đều không có biện pháp thoát thân, dù sao đã tới phụ cận rồi, liền thẳng thắn mang theo họ tới chỗ ngươi. Mới vừa rồi ở cửa Thiên Hạ bảo, thủ vệ không dám ngăn ta, ta vứt lại được cha và nhị thúc ở phía sau, trực tiếp xông vào. May nhờ Vi bảo chủ ngươi ở đây quy củ nhiều, cha ta hành sự lại chính trực, không dám xông vào theo ta, lúc này mới cho ta trốn được. Có điều…” Tô Vọng Ngôn hơi ngừng chút, cười hì hì “Hiện tại cha ta đã dẫn người canh giữ ngoài cửa Thiên Hạ bảo, sợ là sáng mai sẽ cầm bái thiếp tới tìm ngươi đòi người.”
Lại cười, nâng chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Cánh tay nâng chén rượu của Vi Trường Ca cứ vậy chưng hửng giữa không trung.
Tô Vọng Ngôn liếc y một cái, mỉm cười nói: “Ta vốn nghĩ, bọn họ mắt mở trừng trừng nhìn ta đi vào Thiên Hạ bảo, nhất định sẽ cho là ta muốn trốn ở chỗ ngươi, ta nếu lại nhân cơ hội này lặng lẽ trở ra, bọn họ tất nhiên sẽ không ngờ tới. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, ta đi rồi, nhưng tới lúc Tô gia tìm ngươi đòi người, ngươi khó tránh khỏi phiền phức.”
Vi Trường Ca chỉ cảm thấy trong miệng đều chát, cắn răng nói “Cũng không có gì phiền phức cả! Tô gia đòi người, ta đơn giản đem ngươi giao ra là được, bớt được bao nhiêu phiền phức sau đó!”
Tô Vọng Ngôn nghe xong, lại thở thật dài “ ‘Trượng nghĩa mỗi tại đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân’——  ta còn tưởng rằng đường đường Vi đại bảo chủ Thiên Hạ bảo nhiều ít cũng có chỗ khác người thường, hóa ra cũng là như nhau không thể chung hoạn nạn. Đã vậy, cũng khỏi phải làm phiền Vi bảo chủ, tự ta đi ra ngoài là được.”
(tức là Kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)
Làm bộ muốn đứng dậy.
Vi Trường Ca không khỏi bật cười, vội rướn người nắm lấy ống tay áo cậu “Tô đại công tử dừng bước đã, kẻ phụ lòng ta đây còn chờ công tử cứu mạng đó!”
Tô Vọng Ngôn cũng cười, nhưng nét mặt đầy đắc ý, hỏi “Ngươi hiện tại biết ta vì sao muốn cứu ngươi rồi à?”
Vi Trường Ca cười khổ gật đầu.
Vi Kính lúc này mới vỡ lẽ, “A” một tiếng, vội nói “Ta hiểu rồi! Tô đại hiệp sáng mai sẽ hướng bảo chủ đòi người, bảo chủ đương nhiên không thể giao Tô công tử cho họ, nhưng nếu không giao người, chỉ sợ sẽ đắc tội Tô đại hiệp ——  Tô đại công tử, việc này phải làm sao bây giờ?”
Tô Vọng Ngôn cười nói: “Ngươi yên tâm, bảo chủ nhà ngươi là kẻ phụ lòng, nhưng Tô Vọng Ngôn ta không thể không học đồ cẩu nhân, trượng nghĩa giúp hắn một lần.”
Vi Trường Ca nói “Vậy ý ngươi là, Tô gia tìm ta đòi người, ta nên làm gì đây?”
Tô Vọng Ngôn nháy mắt mấy cái: “Trước hừng đông, ngươi cùng lên đường với ta, Tô gia không tìm được ngươi, làm sao có thể đòi người từ ngươi?”
Vi Trường Ca ngẩn ra, cúi đầu nhìn một chút rượu ngon trên bàn, lại giương mắt nhìn một chút tuyết mịn bay bay bên ngoài mành cửa, hơn nửa buổi, mới thở hắt ra có điểm tiếc nuối lại có điểm bất đắc dĩ: “Đi đâu?”
“Cẩm thành.”
Tô Vọng Ngôn uống thêm chén nữa, mỉm cười nói.
***
Hừng đông, Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đã ở ngoài Thiên Hạ bảo ba mươi dặm.
Bốn con lương câu (ngựa tốt) trong trăm có một đang kéo mã xa nhanh chóng mà bình ổn phi băng băng trên quan đạo hướng về phía nam. Cửa sổ mã xa che dậy kỹ càng, trong xe rộng mở ấm áp vui vẻ, khiến người ta hầu như quên đi bên ngoài là trời đông giá rét. Tảng sáng vào đông, xung quanh đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng Vi Kính huy động mã tiên (roi ngựa) thi thoảng mơ hồ tiến vào trong xe.
Vi Trường Ca nắm Thu Thủy trong tay, lật qua lật lại xem.
Ở đối diện, Tô Vọng Ngôn quấn chặt lông cáo, dựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vi Trường Ca lo lắng thở dài “Ta vẫn không rõ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thanh kiếm này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt? Ngươi thà rằng phạm vào gia quy vẫn phải trộm nó ra?”
Tô Vọng Ngôn hơi hé mắt, không biết là đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau, lộ ra chút tiếu ý như có như không, chậm rãi mở miệng “Năm nay, ta lại gặp nữ nhân kia.”
Vi Trường ca nghi hoặc nhíu mày “Nữ nhân? Nữ nhân nào?”
“Nữ nhân kia họ Lăng. Lần đầu tiên ta thấy nàng, đã là chuyện của mười năm trước…”
Tô Vọng Ngôn nheo mắt lại, vừa chăm chú nhìn khói trắng trồi lên từ lư hương  vừa nói êm tai.
***
Mỗi lần làm bộ lại nơm nớp lo sợ *quệt mồ hôi*
Hai bạn Vi Tô quả là đáng yêu 
Nói trước là truyện hơi ghê nhé : ))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.