Mười lăm tháng ba.
Vô Tích.
Túy Tiên lâu.
Vi Trường Ca cười dài nhìn tờ giấy trên chiếc bàn tròn, đó là nửa tháng trước Tô Vọng Ngôn lưu lại cho y —— sau khi gặp Hồ Nhị, sáng ngày kế y vừa tỉnh lại thì nhận được tờ giấy này từ cấp dưới, chỉ viết vội vài chữ, vẫn là phong cách ngắn gọn của Tô Vọng Ngôn, ngay đến Vi Trường Ca cũng chỉ biết là cậu đi có việc.
Ngoài lâu mưa phùn lất phất, hoa mai vàng rực, đã mấy ngày nay trời mưa triền miên, hạt mưa nhỏ tới độ ra ngoài không cần ô, nhưng tiếng vang tí tách, làm cho tâm bỗng rối bời. Có lẽ vì vậy mà người đi đường không nhiều, lẻ loi cô độc, cả nửa buổi mới thấy một bóng lướt qua.
Vi Trường Ca ngồi bên lan can, y đang nhìn vọng xuống dưới, ý cười bên môi càng lúc càng đậm.
Cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi đang cưỡi ngựa lảo đảo lao về phía Túy Tiên lâu.
“Vi Kính, xuống dưới đón Tô công tử lên đây.”
“Dạ.”
Vi Kính lưu loát đáp lời, bước nhanh xuống lầu.
Vi Trường Ca cầm tờ giấy trên bàn, suy nghĩ một chút, vo viên lại rồi nhét vào ngực.
“Ta còn sợ ngươi không nhận được thư của ta cơ.”
Tô Vọng Ngôn ngồi xuống, trước tiên nhấp một ngụm trà rồi sau đó mới chậm rãi nói: “Ta sợ không kịp thời gian, bốn ngày không ngủ, mệt chết sáu con ngựa, chạy vội về từ rừng sâu vùng giao giới Vân Quý Xuyên.
(tức biên giới 3 vùng Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên)
Vi Trường Ca sửng sốt, nhìn cậu thật kỹ, tựa hồ quả thực là gầy hơn nhiều so với nửa tháng trước, sắc mặt không tốt lắm. Vi Trường Ca nhíu mày: “Hà tất khổ cực như vậy? Dù là ngươi đến chậm, lẽ nào ta lại không đợi ngươi sao?”
Tô Vọng Ngôn nghe vậy hơi mỉm cười, nói: “Ta đương nhiên biết ngươi sẽ chờ ta, chỉ sợ là Vô Dạng không chờ được.”
Vi Trường Ca nghe hai chữ ‘Vô Dạng’, con mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức lại cười cười như không có việc gì, nói: “Nói đến chuyện này, hóa ra nửa tháng nay ngươi đi tới chỗ kia, có tra được gì không?”
Trên mặt Tô Vọng Ngôn đột nhiên lại cũng hiện lên chút đắc ý, cố ra vẻ thản nhiên nói: “Vậy còn ngươi? Lần này ngươi đi Tô Châu có thu hoạch gì?”
Hai người nhìn nhau một hồi, đều không nhịn được cười vang.
Vi Trường Ca cười nói: “Kỳ thực cũng không có gì, chỉ có điều Vô Dạng tiểu huynh đệ sợ là không lấy được tay phải của ta rồi!”
Tô Vọng Ngôn vui vẻ, nói: “Ngươi tìm được Ngô Câu rồi ư?”
Vi Trường Ca lắc đầu: “Vẫn chưa, có điều ta tìm được một người, người đó có thể đưa chúng ta đi gặp Ngô Câu.” Dừng một chút lại hỏi: “Phía ngươi thì sao? Ngươi vội vội vàng vàng chạy tới nơi xa như thế làm gì?”
Tô Vong Ngôn mỉm cười có chút đắc ý, nói: “Ta? Ta làm như vậy tự nhiên có lý do của ta. Trước đừng nói chuyện bên này, ngươi đem chuyện ngươi đi Tô Châu tìm Minh Nguyệt kể ta nghe.”
Vi Trường Ca nhìn cậu nửa ngày, Tô Vọng Ngôn chỉ là mỉm cười phẩm trà, đành than thở: “Được, ta nói cho ngươi trước.”
Vi Trường Ca nói: “Sáng sớm hôm đó ngươi bỏ lại một tờ giấy rồi đi mất, ta đành phải một mình đi Tô Châu. Theo lời của tú bà Xảo Vân các, tháng sáu năm ngoái, lão bản của Xảo Vân các trên đường đi qua Tô Châu, ngẫu nhiên ở Thúy Tụ phường gặp được Minh Nguyệt kia, kinh vi thiên nhân, liền không tiếc bỏ ra khoản tiền lớn mời Minh Nguyệt về Xảo Vân Các. Thúy Tụ phường vốn không muốn, nhưng sau lại thấy giá càng lúc càng tăng liền đồng ý. Không ngờ tới Xảo Vân các chưa bao lâu thì xảy ra sự kiện kia, Minh Nguyệt cũng bị dọa sinh bệnh, liền đưa nàng về Tô Châu tĩnh dưỡng. Những điều này đại khái ngươi đều biết đúng không? Nhưng đợi ta tới Tô Châu rồi lại không tìm thấy Minh Nguyệt ——Thúy Tụ phường nói một vị quan địa phương về kinh đi qua Tô Châu, coi trọng Minh Nguyệt, chuộc thân thu nàng làm tiểu thiếp, cùng đưa về kinh rồi. Ở chốn phong nguyệt thì đó vốn là chuyện thường, lời họ nói có thể coi là chặt chẽ, tuy rằng ta nghi hoặc nhưng nhất thời không tìm ra sơ hở, lúc đó, Vi Kính chợt nói một câu.”
Tô Vọng Ngôn “Ồ” lên một tiếng, nhìn về phía Vi Kính.
Vi Kính cười cười, nói: “Ta biết cái gì? Bất quá được bảo chủ để mắt, thường thường cũng giúp đỡ lo liệu chút việc làm ăn của Thiên Hạ bảo, biết chút tâm tư của người buôn bán —— trên đời này không có một thương nhân nào lại chịu lỗ cả.”
Vi Trường Ca cười với hắn, nói tiếp: “Không sai, ‘Trên đời này không có một thương nhân nào lại chịu lỗ cả’. Chính những lời này thức tỉnh ta. Xảo Vân các dùng nhiều tiền mời Minh Nguyệt, đơn giản vì hai chữ ‘kiếm tiền’, Minh Nguyệt ở Xảo Vân các mới chưa đầy một tháng, dù trong một tháng đó có làm ăn tốt thế nào cũng không hoàn được tiền vốn, thử hỏi, dưới tình huống đó, Xảo Vân các sao đơn giản chịu thả người được? Ta suy nghĩ cẩn thận một tầng đó, liền lập tức phái người thăm dò, quả nhiên, khoảng thời gian mà Thúy Tụ phường nói xác thực có ba vị quan địa phương từng đi ngang qua Tô Châu, nhưng ba người đó không một ai đi qua Thúy Tụ phường! Người của Thúy Tụ phường đang nói dối. Vì sao?”
Tô Vọng Ngôn nói: “Có người sai họ làm vậy.”
“Ai có thể khiến họ làm vậy? Còn nữa, ai chẳng biết người chốn phong nguyệt là mồm miệng không kín đáo nhất, sao có thể biết được Thúy Tụ phường có bán đứng mình không?” Vi Trường Ca hỏi rồi liền tự đáp: “Đáp án của ta là, người nọ nắm chắc như thế, là bởi vì bản thân chính là chủ nhân Thúy Tụ phường. Vì vậy, ta liền phái người đi hỏi thăm, liền biết chủ nhân Thúy Tụ phường họ Kim, tên chỉ một chữ Lịch, không chỉ vậy, cực kỳ tình cờ là chủ nhân Xảo Vân các ở Nhạc Châu cũng chính là người này.”
“Kim Lịch… Kim Lịch…” Tô Vọng Ngôn lẩm bẩm mấy lần, cau mày nói: “Chưa từng nghe qua…”
Vi Trường Ca cười ha ha: “Ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua. Theo kết quả ta tìm hiểu được, Kim Lịch tuyệt đối là một thương nhân chính cống, ngoại trừ nhiều tiền một chút, gia nghiệp lớn một chút, không có bất cứ điểm gì khác gây chú ý. Hắn thậm chí đến kinh thương cũng không thể coi là đặc biệt xuất sắc —— Kim gia là nhà giàu nổi danh ở Lưỡng Giang, tài sản của hắn đều là gia truyền. Một người như thế sao lại có liên quan tới người trong giang hồ được? Rồi sao lại dính líu tới thảm án hai mươi năm trước? Thậm chí cả đời hắn còn chưa ra khỏi Chiết Giang nửa bước!”
“Có điều, quả thực Kim Lịch có điểm làm người khác phải ước ao ——“ Vi Trường Ca cố ý ngừng lại, học dáng vẻ của Tô Vọng Ngôn, chậm rãi nhấp trà.
Tô Vọng Ngôn đợi một lúc, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Là gì?”
Vi Trường Ca bật cười, nói từng chữ một: “Hắn có một thê tử xinh đẹp như tiên.”
“Nữ nhân đó đột nhiên được gả vào Kim gia mùa đông mười hai năm trước, không ai biết lai lịch của nàng ta. Ngày thành thân, lễ tiết sử dụng là của gia hương tân nương tử, Kim gia phái ra một đội ngũ đón dâu dài hơn một dặm, tân lang đi phía trước dắt ngựa, tân nương tử an vị trên ngựa, thu hút nửa thành tới vây xem. Mọi người nhanh chóng phát hiện tuy Kim gia phô trương lớn, nhưng nhà gái thì đến một người thân thuộc cũng không xuất hiện —— chuyện đó có kỳ quái không? Nhưng chẳng mấy chốc mà mọi người liền quên ngay chuyện này.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không xảy ra chuyện gì, chỉ là đúng lúc một trận gió thổi qua.” Ngón tay Vi Trường Ca gõ nhẹ lên mặt bàn, “Cơn gió đó thổi tung hỉ khăn phủ trên mặt tân nương, lộ ra gương mặt nàng —— chỉ trong chốc lát mà nam nhân cả con phố đều hồn phi phách tán… Vì vậy mọi người cũng chỉ quan tâm thảo luận một đại mỹ nhân như thế sao lại nhìn trúng loại người tầm thường đầy hơi tiền như Kim Lịch, không còn ai nhớ tới truy cứu lai lịch nàng nữa…”
Tô Vọng Ngôn kinh ngạc nói: “Thiên hạ có người đẹp tới vậy sao?”
Vi Trường Ca gật đầu.
“Rốt cuộc nàng ta là ai.”
“Ta không biết.”
Vi Trường Ca lắc đầu, rồi rất nhanh lại nhếch khóe miệng: “Ta chỉ biết, nữ nhân đó tên gọi là Mai Ảnh.”
“Mai Ảnh?”
Tô Vọng Ngôn ngẩn ra đáp lại một câu, thấy đầu hơi đau đau.
Cậu mệt mỏi đưa tay lên che mắt: “Ta chưa từng nghe nói…”
Vi Trường Ca đứng dậy, đi tới phía sau Tô Vọng Ngôn, nhẹ nhàng ấn ấn hai bên trán giúp cậu: “Mệt à? Có cần nghỉ ngơi một chút trước không?”
Nhưng Tô Vọng Ngôn không đáp, suy nghĩ hơn nửa ngày, nói: “Mai Ảnh —— hình như chưa từng nghe nói tới người này, bất quá ta vẫn thấy có cảm giác quen thuộc…”
Vi Trường Ca cười khẽ, nói: “Không sai, ta cũng nghĩ như thế. Nếu Kim Lịch không có khả năng dính dáng tới án tử kia, thì điểm đáng ngờ tự nhiên là rơi vào trên người Mai Ảnh, hơn nữa không một ai biết lai lịch của nàng, điều này lại càng gây nghi ngờ hơn. Nhưng vì sao Mai Ảnh phải làm thế? Vì sao phải giết Lý Thiên Ứng và Hồ Nhị? Nàng có quan hệ gì với Ngô Câu? Ban đầu ta cũng không nghĩ ra được, sau đó một buổi tối ta đột nhiên nhớ ra ước định ba tháng của ta và Vô Dạng sắp tới kỳ hạn —— nghĩ đến Vô Dạng, lúc này ta mới bừng tỉnh đại ngộ…”
Vi Trường Ca cố tình dừng lại.
Tô Vọng Ngôn “A” một cái, lớn tiếng nói: “Ta biết rồi! Thảo nào cứ thấy có cảm giác như là đã nghe ở đâu đó!”
Vi Trường Ca nhìn cậu: “Ồ?”
Tô Vọng Ngôn cười: “Chúng ta chưa từng nghe qua cái tên ‘Mai Ảnh’, nhưng người này chúng ta đã biết từ sớm rồi! Vô Dạng từng nói, sau khi nhà hắn gặp thảm biết thì phải lưu lạc khắp nơi xin ăn để sống, cuối cùng là mệnh chưa tới lúc tận, được người ta nhận về nuôi nấng. “Cô Mai” ân nhân cứu mạng trong lời kể của Vô Dạng chính là “Mai Ảnh”.
Vi Trường Ca vỗ tay cười nói: “Tô đại công tử quả là mẫn tiệp! Ngươi đoán không sai —— không lâu sau khi Mai Ảnh được gả vào Kim gia thì thu dưỡng một thằng bé ăn mày, thằng bé đó tên gọi là Vô Dạng!”
Tô Vọng Ngôn nói: “Vậy thì ta hiểu rồi. Cùng ngày chúng ta đi gặp Vô Dạng, ta đã từng nói với ngươi ta thấy có gì đó không thích hợp, ngươi còn nhớ không?”
Vi Trường Ca gật đầu.
Tô Vọng Ngôn nói: “Bây giờ ta cuối cùng cũng biết là không thích hợp chỗ nào rồi. Căn cứ cách nói của Vô Dạng, Quản Vân Trung theo hắn từ khi hắn 16 tuổi, ta không nghĩ ra chính là điểm này, Quản hồ là một pháp thuật hạng nhất khá cao thâm, không có cao nhân ở bên chỉ điểm thì không thể thành công được. Linh hồn hồ ly lại cực kỳ hung mãnh, Vô Dạng còn nhỏ tuổi lấy đâu ra bản lĩnh hàng phục nó? Còn nữa, sao hắn lại biết về Quản hồ? Ban đầu, ta nghĩ trong mấy năm hắn lưu lạc bên ngoài có người dạy cho hắn, kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ nhiều vô số kể, rất có khả năng là nhờ cơ duyên xảo hợp mà Vô Dạng học được cách thuần dưỡng Quản hồ, như vậy chẳng có gì lạ. Nhưng, khi hắn nói đến lúc nhỏ được ‘Cô Mai’ nhận nuôi, ta đã mơ hồ thấy có chỗ không đúng…”
Vi Trường Ca tiếp lời: “Từ cái chết của Lý Thiên Ứng thì có thể thấy được Mai Ảnh có chút cổ quái, có khi nào là nàng ta dạy Vô Dạng không?”
Tô Vọng Ngôn than thở: “Vậy lại càng kỳ quái —— ngươi biết đó, Quản Hồ tuy rằng nghe hiệu lệnh của chủ nhân để làm việc, nhưng chung quy sẽ không quên thù hận, khu sử Quản hồ làm việc không khác gì uống rượu độc giải khát. Kim gia thì có tiền, mà trên đời này có tiền là có cách, nếu Mai Ảnh thật tâm giúp Vô Dạng báo thù thì còn nhiều biện pháp, vì sao lại chọn cách dạy Vô Dạng nuôi Quản hồ? Đây là chỗ ta thấy kỳ quái… Bây giờ xem ra, chỉ sợ từ đầu chưa chắc nàng ta đã mang ý tốt… Vô Dạng nói, phụ thân Quan Thành của hắn từng có ơn với Mai Ảnh, vậy nên sau khi Mai Ảnh biết thân phận của hắn, để báo ân liền dùng mọi cách chiếu cố, nuôi nấng hắn lớn. Ta thấy chuyện này cũng chưa chắc là thật.”
Vi Trường Ca hạ giọng: “Nếu ta không đoán sai, Mai Ảnh không phải là có quan hệ với Quan Thành, mà là Ngô Câu. Tất cả những việc Mai Ảnh làm, mục đích đều chỉ có một —— chính là không để Ngô Câu bị tìm thấy! Nàng sợ Vô Dạng lớn lên sẽ tìm Ngô Câu báo thù, vậy thu dưỡng Vô Dạng, mục đích kỳ thực là khống chế hành động của hắn. Nàng vẫn giám thị chuyện Vô Dạng báo thù, có lẽ vì vậy nên nhiều năm trôi qua mà giờ mới động thủ giết người diệt khẩu chăng?!”
Nói xong, lại buồn bã: “Đáng tiếc Vô Dạng vẫn coi nàng như là người thân nhất…”
Tô Vọng Ngôn trầm mặc một hồi, ngẩng đầu cười với Vi Trường Ca: “Vậy, ngươi nói người có thể đưa chúng ta đi tìm Ngô Câu chính là Mai Ảnh đúng không?”
Vi Trường Ca hơi gật đầu: “Ừm, bất kể thế nào nàng ta nhất định là biết chân tướng của Ngô Câu.”
Tô Vọng Ngôn cười cười: “Đâu chỉ nàng ta? Ta cũng biết.”
Vi Trường Ca giật mình, ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng biết? Ngươi làm cách nào mà biết được?”
Trên mặt Tô Vọng Ngôn lộ ra vẻ đắc ý: “Rất đơn giản, ta đoán được bí mật của Ngô Câu.”
“Bí mật của hắn?”
“Không sai, cũng chính là chuyện Mai Ảnh không thể để cho chúng ta biết đến.”
“Đó là gì?”
“Hồ Nhị nói, năm xưa hắn và Lý Thiên Ứng cũng không tra ra được bất cứ dấu vết gì, kỳ thực không đúng, điều đặc biệt trong án tử này, Ngô Câu xác thực để lại một đầu mối ——chỉ có một thôi, nhưng chính đầu mối đó cũng đủ để giúp chúng ta tìm ra hắn. Buổi tối từ Đắc Vân tự trở về, ta suy đi nghĩ lại từng câu từng chữ Hồ Nhị nói, không thấy bất cứ chỗ nào có thể hoài nghi, vậy, nếu Hồ Nhị và Lý Thiên Ứng không phát hiện điều gì, vì sao qua nhiều năm như vậy còn có người muốn giết họ? Rốt cuộc hung thủ muốn giấu diếm bí mật gì? Lý giải duy nhất, kỳ thực họ đã phát hiện ra bí mật này, chỉ là chính họ cũng không biết, hung thủ sợ họ tiết lộ bí mật ra ngoài, đành phải mạo hiểm bất chấp có thể bị phát hiện mà giết họ diệt khẩu.”
“‘Bách tính nhật dụng nhi bất tri, cố quân tử chi đạo tiên hĩ.’* —— kỳ thực bí mật càng là rõ ràng, lại càng dễ dàng bị người ta bỏ qua.” Tô Vọng Ngôn cười với Vi Trường Ca, bình thản nói: “Mà bí mật của Ngô Câu, chính là khoái đao của hắn.”
(khoái = nhanh, nhạy bén)
“Chúng ta vẫn quá để tâm vào cái gọi là ‘bí mật’, kỳ thực bản thân khoái đao như vậy không phải đã là đầu mối lớn nhất rồi sao? Quan Thành đã là khoái đao vượt bậc trong thiên hạ võ lâm, đao pháp của Ngô Câu cũng nhanh tới không tưởng, khoái đao không phải chính là mối liên hệ rõ ràng nhất giữa họ sao? Hồ Nhị từng nói, hai trăm ba mươi bảy thi thể có hai trăm ba mươi sáu đều là bị một đao đoạt mạng, ngoại lệ duy nhất chính là Quan Thành. Một vết thương của hắn ở trên cánh tay trái, một vết khác ở dưới sườn, đều là vết thương nhẹ, một đao trí mạng chính là ở tim, chỉ có mình hắn ở thể tránh thoát một đao chí mạng của Ngô Câu, có khi nào là bởi vì hắn đã biết rõ phương thức xuất đao của Ngô Câu hay không? Khi hắn sắp chết kêu một tiếng ‘Ngô Câu’, tạm thời bất luận tên thật của Ngô Câu có phải là Ngô Câu hay không, những lời này của Quan Thành đã cho thấy rằng hai người họ quen nhau từ trước!”
Vi Trường Ca gật đầu nói: “Nói như vậy, trái lại là bị lời của Vô Dạng làm cho lạc hướng. Chúng ta dồn hết sức lực để tìm tung tích của Ngô Câu, lại không nghĩ tới phải bắt đầu từ nguyên nhân giết người…”
Tô Vọng Ngôn cười khổ: “Ban đầu cứ cho rằng dựa vào cái tên ‘Ngô Câu’ là có thể dễ dàng tìm ra người đó; ai ngờ một việc tưởng chừng đơn giản lại trở nên phức tạp như vậy?”
“Ngô Câu, Quan Thành… Quan Thành, Ngô Câu… Giữa họ, rốt cuộc có quan hệ gì?” Vi Trường Ca trầm ngâm, bước tới bước lui, rồi đột ngột dừng lại, chần chờ nói: “Quan Thành được xưng là ‘Trung Nguyên đệ nhất khoái đao’, nhưng tựa hồ chưa có một ai từng nghe hắn đề cập về lai lịch bái sư, Ngô Câu và hắn… Có khi nào là đồng môn huynh đệ không?!”
Liền nghe được tiếng vỗ tay.
Tô Vọng Ngôn vỗ tay cười khen: “Lần này ngươi đoán trúng rồi!”
Vi Trường Ca lại có chút xấu hổ, liên tục xua tay: “Ngươi đừng trêu ta! Tự ngươi cũng nghĩ ra được, hơn ra rất nhiều!”
Tô Vọng Ngôn lắc đầu: “Không, ta là mãi sau mới biết. Tối hôm đó, ta chỉ nghĩ tới tình tiết khoái đao, ta điểm đi điểm lại những danh gia dùng đao trong thiên hạ, trong số bọn họ không có bất cứ một ai có được năng lực như vậy… Rốt cuộc Ngô Câu là ai? Hắn từ đâu tới? Lại làm sao mà luyện được một thân võ nghệ đó? Ta trái lo phải nghĩ, cuối cùng nghĩ đến chuyện xưa mà một vị trưởng bối kể cho ta nghe lúc nhỏ.”
“Chuyện xưa?”
Ánh mắt Vi Trường Ca sáng lên, quay về bên bàn ngồi xuống, lại sai Vi Kính đưa một bình trà mới lên, bừng bừng hăng hái: “Là chuyện gì?”
Tô Vọng Ngôn cười cười: “Khi ta còn nhỏ, trong Tây viện có một quái nhân, cha ta bảo chúng ta gọi người đó là Tam thúc. Ngươi biết đó, con cháu Tô gia chúng ta, bất luận nam nữ, đều ba tuổi đọc sách, bốn tuổi tập võ, tới khi trưởng thành mỗi người đều là văn võ song toàn. Nhưng vị Tam thúc này dáng vẻ một chút võ công cũng không biết, thân thể thúc không khỏe, suốt ngày ở trong viện, chỉ lộ diện vào những ngày lễ lớn như Trừ Tịch, tế tổ. Thúc ấy cao cao gầy gầy, gương mặt luôn tai tái, nhưng giờ nhớ lại thì thúc thực sự rất đẹp! Tam thúc có đôi mắt xinh xắn, nhưng lại không nhìn thấy, hạ nhân đều nói là đắc tội với miêu tử, ta hỏi cha miêu tử là gì, kết quả cha ta giận dữ mắng ta một trận, một lát sau lại than thở: ‘Tam thúc của con là người đáng thương, các con nói những lời này chẳng phải là làm chú ấy thương tâm hay sao?’, ta nghe chỉ lơ mơ hiểu, bất quá cũng biết sau đó không thể lặp lại những lời này trước mặt Tam thúc…”
(QT dịch miêu tử là mầm non, nhưng tra baike thì có nghĩa khác là từ dùng để chỉ người Miêu một cách coi thường)
Vi Trường Ca đổi một chén trà nóng cho cậu, ngắt lời: “Rốt cuộc thúc kể chuyện gì?”
Tô Vọng Ngôn lườm y: “Gấp cái gì? Không phải đang kể đây sao?”
Vi Trường Ca vội cười bồi.
Tô Vọng Ngôn tiếp tục kể: “Có lẽ nghe lời của cha nói xong, khi đó tuy ta còn nhỏ tuổi, nhưng luôn cảm thấy không nên làm Tam thúc thương tâm, ta thấy thúc ở trong Tây viện một mình, vừa quạnh quẽ, lại nhàm chán, liền thường xuyên đi tìm thúc để nói chuyện, đùa cho thúc vui vẻ. Tam thúc vẻ ngoài ưa nhìn, kể chuyện cũng hay. Thúc thấy ta thân cận mình cũng rất vui, thường kể những chuyện xưa cổ quái cho ta nghe. Sau này ta trưởng thành mới hiểu, những chuyện xưa này kỳ thực đều là những chuyện thật từng xảy ra trong võ lâm —— trong đó có đa phần đều là những bí mật không muốn ai biết… Không biết là Tam thúc biết được từ đâu…”
Cậu dừng một chút, mắt nhìn chén trà mà xuất thần.
Vi Trường Ca gấp gáp muốn nghe đoạn sau, mở miệng định giục, rồi lại không dám, đành phải cười gượng hai tiếng.
Cũng may chỉ một lúc sau Tô Vọng Ngôn liền mở miệng nói: “Chuyện xưa Tam thúc kể, đa phần xảy ra ở Miêu Cương. Có một lần, Ngân Tu đao vương Tiêu Mạc Hải đến làm khách ở Tô gia, dạy mấy huynh đệ chúng ta một dạng đao pháp coi như lễ ra mắt. Ta cực kỳ đắc ý, vừa quay về liền vội vàng tới kể cho Tam thúc nghe, Tam thúc hừ lạnh một tiếng nói: ‘Chút bản lĩnh đó mà cũng dám tự xưng đao vương, mấy chiêu đó của gã, chỉ sợ đi lau đao cho người ta cũng không xứng đó.’ Rồi nói với ta: ‘Vọng Ngôn, cháu biết không? Đao nhanh nhất trong thiên hạ không có tết, nó vừa rút ra, dù là một hai trăm người cùng xông lên nó cũng làm cho phơi thây tại chỗ trong nháy mắt!’
Tam thúc nói, ở Vân Nam, Quý Châu, chỗ giao tiếp với Tứ Xuyên có một nhà, ở trong một trấn nhỏ. Tổ tiên người nhà này là một nhân vật cực kỳ lợi hại, sau đó vì một số nguyên nhân, hắn đưa gia tộc chạy trốn tới nơi hoang dã Vân Quý Xuyên giao nhau, ẩn cư tại đó. Ban đầu hắn định để cho con cháu đời sau làm nghề trồng trọt dệt vải sống qua ngày như người thường, nhưng đáng tiếc kẻ thù quá nhiều, tuy đã ẩn trốn thật xa nhưng không quá vài năm đã có cừu gia dùng trăm phương ngàn kế tìm được, tổ tiên gia tộc liền cảm thán mà nói: ‘Ta muốn lưu lại thanh tịnh với thế nhân, đáng tiếc thế nhân không chịu buông tha ta!’ Vì vậy đem bộ đao pháp của mình truyền xuống, để sau khi mình ra đi thì con cháu có năng lực tự bảo vệ mình. Rất nhiều năm sau, người đó qua đời, cừu gia của hắn cũng chết hết, hậu đại của nhà này chán ghét những ngày đánh đánh giết giết, vì vậy toàn tộc tập hợp lại, định ra một điều luật: Bộ đao pháp bất thế đó mỗi đời chỉ có thể truyền cho một người con cháu mà thôi, tới thời khắc nguy cấp, người này sẽ đứng ra gánh vác trọng trách sinh tồn của toàn tộc. Từ đó về sau không còn ai thấy qua bộ đao pháp đó nữa, không còn ai biết có một gia tộc như vậy tồn tại.”
Vi Trường Ca nói: “Vậy vì sao Tam thúc của ngươi lại biết được nhỉ?”
Tô Vọng Ngôn nói: “Năm xưa ta nghe tới đây cũng hỏi thúc như vậy. Tam thúc sờ sờ đầu ta, cười nói:
‘Ngốc lắm, bọn họ muốn cuộc sống đời đời kiếp kiếp vô ưu vô lự không tranh không đấu, trên đời nào có chuyện tốt đẹp như vậy?’
Ta hỏi: ‘Vì sao không được ạ? Chốn đào nguyên không phải là như thế sao?’
Tam thúc nói: ‘Đúng vậy, tựa như chốn đào nguyên… Có điều chốn đào nguyên là giả, người Vũ Lăng chẳng phải không tìm được sao?’ Tam thúc nhìn ánh trăng xuất thần một hồi —— tuy rằng ta biết mắt thúc ấy không nhìn thấy, nhưng không biết vì sao vẫn nghĩ là thúc đang nhìn thẳng vào ánh trăng…
Tam thúc nói: ‘Sau đó trải qua hơn trăm năm, không biết vì sao, nói chung là xảy ra chút biến cố, người gia tộc đó không có cách nào tiếp tục cuộc sống này. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, người thừa kế đời đó lại thành một đao khách. Đúng rồi, chắc cháu không biết thế nào gọi là đao khách —— đao khách, chính là người lấy tiền rồi giúp người ta giết người —— có một ngày, giang hồ xuất hiện một đao khách, rất nhiều nhân vật lợi hại chết dưới đao hắn, tất cả những người bị giết cho tới bây giờ chỉ cần một đao. Mặc kệ đối thủ võ công cao thế nào, chỉ cần cho hắn tiền, hắn sẽ giúp ngươi giết người kia. Dần dà, có người biết được lai lịch của hắn.’
Ta nghe vậy cực kỳ phấn khích, hỏi ngay: ‘Vậy hiện tại thì sao? Bây giờ đao khách kia còn sống không? Người gia tộc kia đâu, còn tồn tại chứ?’
Tam thúc cười cười, nói: ‘Đao khách kia đã chết rồi. Có điều, từ đời của hắn, trong gia tộc mỗi một đời sẽ có một đao khách, vậy nên gia tộc này bị người ta gọi là Đao khách gia tộc.’
Cuối cùng thúc còn nói, kỳ thực người nhà này bây giờ vẫn còn ở trấn nhỏ kia, chỉ là rất ít người Trung Nguyên biết tới mà thôi.”
Tô Vọng Ngôn kể một hơi xong chuyện xưa này, nâng chén lên uống chút nước thông cổ.
Hai người đều chìm đắm trong câu chuyện thật lâu không nói gì.
Vi Trường Ca thở dài, thấp giọng nói: “Chuyện xưa này thật không sai.”
Tô Vọng Ngôn nói: “Đúng vậy. Ta vẫn cho rằng đó chỉ là một chuyện cổ. Đến tận buổi tối hôm đó, ta mới hiểu được hóa ra thật sự có những chuyện kỳ lạ như vậy.”
“Vậy nên ngươi đi suốt đêm tới trấn nhỏ nọ?”
“Ừm. Khi đó ta cũng không nắm chắc lắm, đành phải đi bước nào tính bước đó.”
Vi Trường Ca cười chăm chú nhìn cậu, dịu dàng nói: “Khổ cho ngươi rồi.”
Tô Vọng Ngôn khụ hai tiếng, vội cúi đầu uống nước.
Vi Trường Ca cười càng vui vẻ, sau một lúc lâu nói: “Đúng rồi, ngươi đi chuyến này xong rồi thế nào?”
Tô Vọng Ngôn vẫn đang không được tự nhiên, nghe vậy thở phào một cái, kể về những gì đã trải qua trong nửa tháng một cách hơi nhiều lời.
“Hôm đó ta để lại cho ngươi một tờ giấy, rồi liền lên đường suốt đêm. Chạy tới chỗ giao giới ba tỉnh. Ban đầu ta không biết nơi Tam thúc kể rốt cuộc ở đâu, đành phải hỏi thăm quanh đó, liên tiếp vài ngày chẳng có chút tiến triển nào, ta gần như hoài nghi chuyện kia thực sự chỉ là cổ tích. Hết cách, đành phải phóng ra chút phong thanh, nói cần thuê sát thủ giúp đối phó kẻ thù. Có vài người tìm tới nhưng chỉ là khách giang hồ thông thường. Ngay khi không có bước tiến triển nào thì có một lão đầu tới tìm ta.” Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, lại nói: “Kỳ thực, nói lão tới tìm ta cũng không đúng.”
Khi đó Tô Vọng Ngôn đang ở một quán trà nhỏ, quán trà kiểu như thế trong vùng rất nhiều, trong quán trà thuyết thư, hát hí khúc, cùng với đủ loại hoạt động vặt vãnh, dân bản xứ thường tụ tập ở đây nói chuyện trên trời dưới biển. Cho hai văn tiền gọi một ly trà là có thể ngồi cả ngày.
Tô Vọng Ngôn vừa tiễn một kiếm khách hạng ba, lại quay về quán ngồi xuống. Nghĩ tới thời gian cấp bách, chuyện tìm kiếm Đao khách gia tộc lại không có đầu mối, không khỏi thở dài. Ngay sau đó, bên cạnh có người nói: “Ngươi muốn tìm sát thủ?”
Tô Vọng Ngôn vội quay đầu lại nhìn một chút, người nói chính là một lão đầu ngồi chiếc bàn ngay cạnh, trên bàn của lão nhân nọ có đặt một lá cờ ‘Thiết khẩu thần đoạn’ (đại khái là lời lẽ có thể đoán trước được cả thần linh),là một tiên sinh đoán chữ. Tô Vọng Ngôn vừa giẫm phải vài cái đinh liên tiếp, hơn nữa thấy lão nhân đó quần áo giản dị, ánh mắt vẩn đục, không giống như biết võ công, còn tưởng rằng là thầy bà nào định mời chào. Bởi vậy trả lời không có hào hứng.
Cậu gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Rồi lại cúi đầu suy ngẫm.
Lão nhân kia hỏi: “Tìm được chưa?”
Tô Vọng Ngôn cười khổ, lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Lão nhân kia nói: “Ta thấy hôm nay ngươi đã từ chối một vài sát thủ rồi, lẽ nào trong những người đó không ai phù hợp à?”
Tô Vọng Ngôn lại tiếp tục lắc đầu: “Bọn họ không được.”
Vậy mà lão nhân lại hỏi: “Vì sao không được?”
Tô Vọng Ngôn có chút ngạc nhiên, cậu thấy lão nhân đó không ngừng đặt câu hỏi, như là có dụng ý khác, bởi vậy chấn chỉnh tinh thần nghiêm túc trả lời: “Ta muốn tìm cao thủ chân chính.”
Lão nhân kia gật đầu như là có điều suy nghĩ.
Tô Vọng Ngôn nhìn sắc mặt lão, xoay người gọi tiểu nhị đưa lên một bình trà Long Tĩnh thượng đẳng, tự mình bưng qua cho lão nhân kia.
Tô Vọng Ngôn ngồi xuống đối diện lão, khách khí nói: “Vị tiền bối này, ta cũng không gạt ngài, cũng không phải ta khó tính đâu, mà thực sự đối thủ rất lợi hại! Chuyện này, không thành công thì sẽ mất mạng, liên quan tới tính mệnh của cả nhà ta từ trên xuống dưới, không thể có nửa điểm qua loa được. Aii, ta cũng chỉ vì bị đẩy vào đường cùng, bất đắc dĩ mới nghĩ tới cách này, đáng tiếc… Lão nhân gia ngài kiến thức rộng rãi, liệu có điều chi chi giáo chăng?”
Lão nhân cười ha hả: “Thanh niên nhân này cũng có tài ăn nói đấy. Địa phương kiểu này, ngươi tìm đâu ra cao thủ chân chính? Được, ta thấy ngươi cũng là người có tâm, đi theo ta!”
Nói rồi xách đồ lên liền đi ra ngoài. Tô Vọng Ngôn vội móc mấy thỏi bạc vụn ném lên bàn, rồi đuổi theo. Lão nhân kia mang cậu ra khỏi trấn nhỏ, đi thẳng hướng nam, hơn mười dặm đường hết rẽ trái lại rẽ phải, càng đi lại càng yên lặng. Lại qua khoảng nửa canh giờ, hai người đã bước vào rừng sâu không dấu chân người.
Lão nhân chỉ lên núi: “Trên đó có một căn nhà nhỏ, ngươi đi đi, nói chuyện của ngươi cho người trong nhà nghe, hắn tự nhiên sẽ giúp ngươi giết chết kẻ thủ. Nếu như có hỏi thì ngươi nói là Lão Tứ giới thiệu.”
Tô Vọng Ngôn mừng khôn xiết, chắp tay hành lễ rồi lập tức lên núi.
Quả nhiên không quá thời gian một chén trà nhỏ, phía trước liền thấy một gian phòng nhỏ. Cậu gõ cửa, bên trong có một trung niên bước ra, Tô Vọng Ngôn vội nói một lượt theo lời lão nhân kia dặn.
Trung niên nhân cười nói: “Hóa ra là Tứ thúc bảo ngươi tới, ta hàng thứ bảy, ngươi gọi Lão Thất là được.”
Tô Vọng Ngôn cũng cười nói: “Thất huynh.”
Trung niên nhân đó tuy vóc người cao lớn, lưng hùm vai gấu, nhưng cũng không phải luyện qua công phu, trong lòng Tô Vọng Ngôn vô cùng kinh ngạc, cười hỏi: “Hóa ra cao thủ mà Tứ thúc nói chính là các hạ?”
Lão Thất khoát tay nói: “Ngươi chờ một lát.” Nói rồi, lấy ra một ống trúc thổi vang. Hắn thổi một điệu ngắn cổ quái, âm thanh tuy không lớn, nhưng ở chốn thâm sơn này thì lại truyền xa một cách lạ lùng. Tô Vọng Ngôn đứng ở một bên, trái tim đập bình bịch, nghe họ xưng với nhau theo bối phận, hơn phân nửa đây chính là Đao khách gia tộc trong lời kể của Tam thúc, có người nói mỗi đời chỉ có một đao khách, không biết lát nữa bước ra có khi nào là Ngô Câu không?!
Một làn điệu ngắn kết thúc, liền nghe được tiếng bước chân sàn sạt.
***
* Câu nói ‘Bách tính nhật dụng nhi bất tri, cố quân tử chi đạo tiên hĩ’trích trong Tiết 3, chương thứ V của Kinh Dịch. Đại ý của câu này là Đạo hay Trời, hay Thái Cực, vì vô biên tế, vô hình thể, nên khó mà thấu hiểu được cho toàn vẹn. Mỗi người chỉ hiểu được Đạo theo một khía cạnh nào đó. Bách tính thì tuy tiếp xúc với Đạo hàng ngày, mà vẫn chưa biết đạo là gì. Tương tự như vậy trong trường hợp này là bí mật do quá lộ liễu, hiển nhiên, mà người ta lại vô tình bỏ qua mất không để ý đến nó.