Sáng hôm sau cô và anh ở lại nhà ông bà mình đến trưa, rồi chiều mới đến An Dương.
Khi đến nơi, anh và cô đến nơi ba mẹ cô từng sống. Căn nhà nhỏ bằng gỗ lim, vì qua nhiều năm nên cũng đã cũ đi nhưng kỉ niệm vẫn còn.
Bước vào trong là phòng khách, bên cạnh là phòng bếp. Đi vào trong là phòng ngủ, bên trong chỉ có một chiếc giường và kệ tủ.
Dù đã lâu nhưng căn nhà vẫn không hư tổn gì, cô vẫn luôn cho người dọn dẹp. Mỗi năm vào ngày giỗ ba mẹ Y Thần đều trở về đây, những vật dụng vẫn y nguyên.
Quân Viễn đi lại, vuốt lưng cô. Tiểu Vĩ cũng nhận ra được, cậu bé tới cầm tay cô.
Y Thần nhìn anh và con trai, cô cười nói.
" Em không sao, bây giờ nên đến đó thôi."
" Ừ, đi thôi."
Ba ngươi đi ra ngoài, đến Lạc gia.
" Lão gia, lão phu nhân. Cô Y Thần đã về rồi ạ."
Bà quản gia thấy cô đến, thì chạy nhanh vào nhà nói với ông.
Lạc phu nhân vui mừng, vội vàng đứng dậy nên có chút không vững. Lạc Ý liền đi đến đỡ ba đi ra ngoài, Y Thần cùng anh đi vào.
Bà thấy cô thì đôi mắt đỏ lên, như muốn khóc. Cô mỉm cười, đi lại.
" Trời lạnh, sức khỏe của bà không tốt sao lại ra ngoài như vậy."
Bà nhìn cô không rời mắt, đưa tay nắm tay cô. Vỗ vỗ, nói.
" Cảm ơn con đã đến, bà vui lắm."
Ông Lạc quay sang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/3343821/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.