Thời gian thấm thoát cũng đã cuối thu, đầu đông, ban ngày mát. Về đêm thì lạnh, những chiếc lá phong trồng trong vườn cũng đã ra những chiếc lá non mới.
Cũng gần dịp cuối năm, anh thường phải đi uống cùng các đối tác. Bận rộn với công việc, nhưng anh luôn dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình.
" Anh về rồi, hôm nay lại uống rượu nữa sao."
Đôi mắt anh lờ mờ, đi về phía cô. Đưa thân hình to lớn dựa vào cô, Y Thần nhanh tay đỡ lấy anh.
" Em có nấu canh giải rượu, anh ngồi xuống đi em vào bếp hâm nóng lại."
Nhưng anh giữ tay cô lại, lắc đầu.
" Anh không say, uống vài ly thôi."
Y Thần nhìn khuôn mặt anh có chút đỏ, nhưng không đến nỗi là say.
" Ít hay nhiều cũng phải uống, nếu không anh sẽ bị đau đầu vào buổi sáng như vậy không tốt, tỉnh táo rồi đi tắm ngủ cho khỏe."
Cuối cùng anh vẫn bị cô thuyết phục được, uống hết chén canh giải rượu.
Lúc từ phòng tắm đi ra thấy cô đã nằm ngủ Quân Viễn đi đến hộc tủ lấy máy sấy, sấy qua loa tóc rồi đến giường vén một góc chăn chui vào.
" Hôm nay em làm gì nói cho anh biết được không, chuyện gì cũng được."
Cô xoay người lại, nhìn anh thắc mắc.
" Anh hỏi gì vậy chứ, ngày nào cũng giống ngày nào. Ở nhà chơi với con, cho con ăn rồi ngủ vậy thôi."
Quân Viễn nhìn chăm chăm cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/3318585/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.