Lúc hoàn thành các ca phẫu thuật cũng đã bốn giờ chiều Lương Y Thần đi ra, đúng lúc gặp Trần Hưng cũng vừa xong ca phẫu thuật.
" Vất vả rồi." Trần Hưng nói.
Cô cười rồi trả lời" Anh cũng vậy, tình hình bệnh nhân vẫn ổn chứ."
" Ừ, đã được đưa về phòng hồi sức. Dù ca phẫu thuật thành công nhưng va chạm quá mạnh, cần phải theo dõi."
" Nhìn sắc mặt anh như vậy, tôi cũng đã đoán ra được ít nhiều rồi."
" Hi vọng sẽ không để lại di chứng gì." Trần Hưng trầm ngâm một lúc lại nói." Cô nói xem, có phải tôi quá kém cỏi không. Tôi đã rất cố gắng nhưng lại không có một kết quả tốt, giờ chỉ chờ đợi những bệnh nhân của mình sẽ tỉnh lại không có vấn đề gì."
"Mỗi người bác sĩ đều có nỗ lực và cố gắng để những bệnh nhân được an toàn qua cơn nguy kịch. Nhưng bác sĩ là con người không phải thần thánh, có những chuyện hay một việc gì đó chúng ta không thể tự quyết định được, dù đó là cái chết."
"..."
" Anh biết không, người ta gọi tôi là giáo sư Lương. Thần y của nghành y, nhưng họ không biết một điều rằng tôi đã phải nỗ lực thế nào để có được ngày hôm nay. Được nhiều người coi tôi là tấm gương để học hỏi, nhưng đâu ai biết rằng tôi đã trải qua một quá khứ như thế nào chứ."
" Cô trở thành bác sĩ là vì liên quan đến quá khứ đó sao " Trần Hưng nghi vấn hỏi.?
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448329/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.