Vì hôm nay nhà có khách nên anh và cô trở về nhà, vừa bước vào nhà đã nghe tiếng cười nói rôm rả. 
" Con chào bà nội con mới về ạ." 
" Ừ, nào ngồi xuống đây đi." 
" Vâng.!" 
Quân Viễn đỡ cô ngồi xuống, anh cũng ngồi bên cạnh đưa tay để sau lưng cô. 
" Đây là bạn của ông nội con, cũng là bạn của bà. Chào hỏi đi.!" 
Nhưng khi Y Thần vừa nhìn qua, vừa hay chạm mặt hai người lớn. Cô như thất kinh, nắm chặt tay anh, hai người lớn cũng nhìn cô với ánh mắt bất ngờ. 
Hai người đó không ai khác là ông bà nội của cô, lúc vừa đến cửa cô đã nghe giọng rất quen. Nhưng cô không nghĩ là hai người lại quen biết bà nội Đường, lúc sáng cô đã có cảm giác như có chuyện gì đó, đúng như dự cảm. 
" Tiểu Thần.!" 
" Ông bà, hai người." 
Bà nội Đường ngồi trên cạnh, có chút bất ngờ. 
" Ông bà, không lẽ Thần Thần là.." 
" Là cháu nội của tôi." Ông lên tiếng.! 
Ông nói xong, đưa mắt nhìn anh. 
Quân Viễn như nhận ra ông đang nhìn mình, anh đứng dậy cúi đầu chào ông. 
" Con chào ông nội, bà nội." 
Ông nhìn anh một lúc rồi lên tiếng. 
" Được rồi, cậu ngồi xuống đi." 
" Vâng.!" 
Anh vừa ngồi xuống, đã nghe ông chất vấn. 
" Cậu là người đàn ông đã khiến cháu gái tôi phải đau lòng, khiến con bé phải chịu đựng sự cô đơn. Còn bị mẹ cậu xỉ vả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448193/chuong-110.html