Trong phòng ngủ, tiếng chuông điện thoại đổ chuông liên hồi. Y Thần từ từ mở mắt, quay sang thì thấy chỗ bên cạnh đã trống có lẽ anh đã dậy từ lâu rồi. 
Vừa bắt máy, người bên kia nói vội với giọng lo lắng. 
" Thần, cậu ổn chứ " 
" Ừ, vẫn ổn. Không lo hưởng tuần trăng mật lại có thời gian gọi cho mình, chồng cậu sẽ không vui đâu." 
Bên kia đầu dây, Chu Tịnh Nguyệt bất mãn nói. 
" Mặc kệ người đàn ông đó đi, nói là đi trăng mật nhưng tên khốn đó cả ngày lẫn đêm đều hành hạ mình. Cậu nói xem, có quá đáng không chứ." 
Cô cười. 
" Cậu cười gì chứ, nếu biết trước anh ấy như vậy mình đã trốn ở Pháp không về cho rồi. Đúng là tự chui đầu vào tròng mà, thật là bộ mặt tri thức nhu hòa đều là lừa đảo." 
Cô ấy vừa nói vừa trút giận lên chiếc gối, bỗng một giọng nói từ đằng sau vàng lên. 
" Không phải em thích bộ mặt đó của anh à, em đã rất thích khi nằm dưới thân anh không phải sao." Hàn Thuỵ đi đến, cúi người hôn lên môi cô. 
" Ưm, ư. Tên điên này, anh thôi không hả bộ anh bị động dục sao cả tối..." 
Tút tút...! Chuông điện thoại được ngắt, trước khi được tắt cô ấy còn nghe cô nói vào. 
" Không làm phiền vợ chồng son hai nữa.!" 
" Ha, Thần cậu sao lại cúp máy chứ." 
Hàn Thuỵ đưa tay lấy điện thoại rồi ném qua một bên, giọng mờ ám nói. 
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448173/chuong-119.html