Vừa đến trước cửa công ty, Quân Viễn không chậm một giây bước xuống mở cửa xe bế cô đi vào. Mặc kệ bao ánh nhìn của nhân viên, anh đi thẳng đến thang máy. Y Thần cũng không được tự nhiên, cô vùi đầu vào vai anh cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Lúc này cô mới thở phào một hơi, choàng tay qua cổ anh. Quân Viễn nhìn cô cười, đúng lúc cửa thang máy mở anh đi đến phòng làm việc đưa tay mở cửa.
Vừa vào phòng, anh đặt cô xuống ghế. Ngồi xổm xuống nhìn tới nhìn lui trên người cô, lo lắng.
Biết anh lo lắng, cô nói.!
" Em không sao, nhưng sao anh lại biết em ở đó mà đến nhanh như vậy."
Quân Viễn vẫn ở dưới quan sát cô, một chân quỳ dưới nền.
" Là anh đã cài định vị trên điện thoại của em, có gì anh cũng sẽ tìm em nhanh hơn."
Im lặng một lúc, anh nói tiếp.
" Nếu lần sau có muốn ra ngoài, thì phải kêu tài xế chở đi có biết không hoặc là gọi điện cho anh đừng tự lái xe hoặc đi một mình. Anh sợ nếu em và con xảy ra chuyện gì thì làm sao mà anh chịu được chứ, cho nên phải nghe lời có biết không hả."
Y Thần nắm tay anh kéo anh ngồi lên ghế, cười nói.
" Em biết rồi, xin lỗi vì đã làm ảnh lo lắng."
Thấy anh vẫn còn căng thẳng, cô liền chuyển đề.
" À, đúng rồi. Vừa nãy em đi qua nhà hàng, Quân Vũ anh ấy đang ở đó, cả mấy tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448169/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.