Ngày hôm sau tại Đường gia.
Bà nội Đường ngồi ở phòng khách, hơi thở có chút gấp gáp. Hạ Anh ngồi kế bên vuốt vuốt lưng cho bà , nhưng sự giận dữ vẫn không nguôi được bà chỉ tay vào Đường Quân Vũ mắng.
" Giỏi, bây giờ con lớn từng này rồi bà già này không quản được nữa có đúng không. Quen con người ta, rồi làm cho người ta có thai, rồi lại vứt bỏ con xem con có xứng mặt đàn ông không, hả.!"
Vừa dứt lời bà cố gắng nén cơn giận xuống, nhìn thẳng anh nói.
" Ta không cần biết con nghĩ như thế nào, hay làm cách gì nhưng nhất định phải đem cháu dâu và cháu cố của ta về đây. Nếu không đừng có trở về đây nữa, không thể để cho con cháu nhà họ Đường lưu lạc bên ngoài được."
Đường Minh ngồi đó từ đầu đến cuối không nói gì, ông biết anh có cách nghĩ của mình. Hậu quả gây ra được thì cũng giải quyết được, ông tin tưởng anh.
Lúc này Đường Quân Vũ lên tiếng.
" Lúc đó tuổi trẻ ngông cuồng, với lại cô ấy cũng không nói với con chuyện mình có thai thì chịu trách nhiệm kiểu gì. Mà nếu chỉ vì cô ấy có thai với con nên mới chịu trách nhiệm không phải khốn nạn hơn sao."
" Hừ...!" Bà hừ một tiếng, nói.
" Khốn nạn, con cũng biết điều đó à. Nếu vậy sao từ đầu không nghĩ nếu đã ngủ với nhau sẽ dẫn đến việc ngoài ý muốn đó, mà lại bỏ đi để một mình con bé phải chịu ủy khuất như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448164/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.