Được một tuần, cô trở về nhà. Mẹ anh bồng bảo bối, anh ngồi ở sau cùng cô. 
Chiếc xe từ từ chạy vào nhà, chính xác hơn là ngự viên. Lúc đầu bà nội Đường không đồng ý, nhưng mọi thứ anh đã chuẩn bị cho mẹ con cô đều ở đây không còn cách nào khác bà đành thỏa hiệp. 
Trước khi bước xuống xe, anh lấy khăn choàng vào cổ cô. Lấy áo khoác lên người, rồi đội nón cho cô. 
" Ngoan, vào nhà hãy cởi ra. Em bây giờ không tiếp xúc với gió được, nghe lời." 
Lúc này anh mới yên tâm dìu cô xuống xe, đi vào nhà. 
Vừa vào nhà đã nghe tiếng của Chu Tịnh Nguyệt. 
" A, tiểu bảo bối. Sao có thể đáng yêu vậy chứ, cưng quá đi." 
Mọi người ai cũng đều vây quanh, nhìn nhóc tì. Quân Viễn đưa cô vào phòng, một hồi mẹ anh bế cháu mình đi vào. 
Căn phòng nằm ở đối diện phòng khách, vì để cô tiện đi lại. Bên trong rất rộng, có đủ mọi thứ cho mẹ và bé, chiếc giường rất lớn bên cạnh là một chiếc nôi. 
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trước sự sắp xếp này của anh, mọi thứ đều được anh chuẩn bị rất chu đáo không thiếu bất cứ thứ gì. 
" Con là đem cả cái trung tâm thương mại về hay gì." Mẹ anh nhìn thấy như vậy, lên tiếng. 
" Chỉ cần cô ấy muốn, thì con sẽ làm." 
Bà cũng không nói thêm gì, rồi chưa bảo bối nhỏ cho cô. 
" Cháu mẹ cũng đói rồi, con cho ti đi." 
" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448159/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.