Chương trước
Chương sau
"Đại tỷ! Hôm nay đi đi, chẳng mấy khi Lương Tịnh về nước." A Nghĩa vẫn chưa từ bỏ ý định rủ rê Tử Cách đi dự tiệc, cả tháng này chị ấy đóng cửa ở trong nhà, ai muốn vào còn không được. Tử Cách toan từ chối nhưng Lục Lăng lại rất hứng thú, con bé nói vọng từ nhà bếp ra: "Tịnh điên về nước à? Có mang gì về không Nghĩa ca?"
A Nghĩa nghe Lục Lăng nói đỡ vào liền vui mừng không thôi, hắn nói: "Tịnh Nhi nó nhắc Lục Lăng hoài đó chứ."
"Mình đi được không? Cả tháng nay chỉ ở nhà với đến trường thôi…"
Tử Cách cắn môi suy nghĩ một lúc, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lục Lăng cũng không nỡ từ chối. Cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nói với A Nghĩa: "Có Kiệt ca đi không?"
"Không, Kiệt ca báo bận rồi Nghiêm tỷ." A Nghĩa thành thật khai báo, hắn cũng đã thử rủ Triệu Kiệt nhưng Triệu Kiệt lại báo bận, nói rằng không có Tử Cách hắn cũng chẳng muốn đi. Vậy nên ngay phút cuối ắt hẳn hắn không biết Tử Cách sẽ đi.
Mà trong lòng A Nghĩa âm thầm nghĩ nếu Kiệt ca có lỡ đụng mặt Nghiêm tỷ cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra, dù sao bọn họ cũng không cãi nhau trước mặt mọi người, hai người chia tay nhau trong hòa bình.
"Được rồi, Lăng Nhi chuẩn bị đi, mình đi một xíu mừng Tịnh Nhi về nước thôi."
Lục Lăng ồ lên một tiếng rồi đi về phòng thay quần áo, Tử Cách vẫn mặc độc bộ sườn xám nãy giờ, dự tính của cô chỉ là đi rồi nhanh về. Lương Tịnh là con của A Hòa trong nhóm Hưng Thịnh, con bé từ nhỏ lớn lên cùng Lục Lăng, có thể nói tính tình Lục Lăng có đáng ghét nhưng vẫn có bạn chơi cùng. Lương Tịnh là một trong số các người bạn hiếm hoi của con bé.
Hai người đi xe cùng A Nghĩa qua nhà của Hào ca, căn nhà nhỏ ở phía Tây thành phố đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ. Ở đất nước xa lạ này, Tử Cách hiếm khi nào được nghe lại tiếng Trung ấm áp, mỗi khi nghe ai nói ngôn ngữ của mình cô vui mừng khôn xiết.
Mọi người tiếp đón Tử Cách và Lục Lăng bằng một tràn hò reo vui vẻ, Lương Tịnh lôi Lục Lăng vào phòng đưa cho Lục Lăng nhiều đồ vật con bé mua được ở nước ngoài. Thật ra Lục Lăng cũng không hứng thú lắm với những món quà, nhưng dạo gần đây nàng cũng tập được bản tính tôn trọng người khác hơn, không thích cũng tỏ vẻ vui mừng chứ không ghét bỏ như trước đây.
Cũng vì Tử Cách nói với nàng rằng mỗi lần dì ấy chuẩn bị quà đều bỏ tâm tư vào món quà đó, nhưng trước đây nàng thường hay phá hỏng quà dì ấy tặng, khiến dì ấy chịu buồn không ít. Nghe Tử Cách nói vậy Lục Lăng chẳng muốn tổn thương thêm bất cứ ai, dạo gần đây nàng lại trở nên tử tế nhất có thể.
Tử Cách nói chuyện với mọi người xong, thấy mọi người bắt đầu uống rượu cô đành từ chối, đi bộ ra vườn ngồi đợi Lục Lăng cùng về nhà. Chiếc xích đu trong vườn nằm bên dưới tán cây xum xuê, vì vậy nên mặc dù là trời trưa nhưng không hề bị ánh nắng làm khó chịu. Tử Cách đung đưa chân mình, đẩy cho chiếc xích đu lên xuống.
Nhìn từ phía bên trong phòng ra ngoài, Lục Lăng nhoẻn miệng cười khi thấy dì ấy đang thong dong đẩy xích đu đợi mình. Nàng nói với Lương Tịnh: "Ê, tôi về nha."
"Sao vậy, còn chưa kể cậu nghe mấy anh chàng nước ngoài đẹp trai mà." Lương Tịnh đương nhiên là không chịu, nàng còn phải kể cho Lục Lăng nghe về các anh chàng ga lăng điển trai ở nước ngoài.
"Thôi. Về. Vài hôm nữa rảnh tôi lại ghé qua chỗ cậu." Lục Lăng hơi cười, biết Lục Lăng bấy lâu nay, nay là lần đầu tiên Lương Tịnh thấy Lục Lăng cười. Bất giác nàng cũng cười theo.
Nói rồi Lục Lăng chào tạm biệt Lương Tịnh, nàng đi đón Tử Cách về nhà. Dạo gần đây dì ấy dễ phát khóc, dễ buồn dễ giận, nàng thấy vậy càng thương hơn. Không biết vị thầy bói nào đã vui miệng báo về vận xui cho dì ấy, thế nên mấy hôm nay đi đứng đều phải cẩn thận, Lục Lăng thấy dì ấy là mê tín thái quá.
"Về thôi, mình ngồi đây không chán hả?" Lục Lăng đưa tay cho Tử Cách nắm, Tử Cách ngước mắt lên nhìn nàng, mỉm cười cùng nhau đứng lên.
"Không chán."
"Về nhà tôi nấu cho mình ăn." Lục Lăng đan bàn tay mình vào bàn tay Tử Cách, bình thường mỗi ngày đều do dì ấy nấu, hôm nay nàng lại muốn nấu cho dì ấy ăn. "Còn rửa chân cho mình nữa, nấu một thau nước ấm cho mình ngâm chân."
Bình thường Tử Cách vì nấu ăn cho Lục Lăng mà đứng nhiều, rảnh rỗi Lục Lăng sẽ nấu nước ấm để ngâm chân cho vợ mình. Tử Cách có hay la Lục Lăng không nên quỳ dưới chân để nâng niu bàn chân cô, nhưng Lục Lăng biết dì ấy cảm thấy rất thoải mái khi nàng giúp dì ấy rửa chân.
Tiếng súng vang lên một tiếng khiến lòng Tử Cách thắt lại, cô thấy Lục Lăng ngã xuống đất nhanh chóng. Quay lưng lại thì thấy đúng là Triệu Kiệt đang cầm súng, hắn ta không biết đến từ lúc nào, lại canh sau lưng mà bắn.
"Anh!" Tử Cách thống khổ kêu một tiếng, cô hoảng loạn không biết nên ôm Lục Lăng trước hay phải làm gì trước. Cô nhìn thấy máu bên mặt Lục Lăng rất nhiều, cô nhìn con bé, cười nhưng lại chảy nước mắt. "Tôi không ngờ tránh ngày tránh đêm, lại là ngày hôm nay…"
Nói rồi Tử Cách rút súng trong túi mình ra, nàng chĩa vào người Triệu Kiệt xả đạn liên tục. Tiếng súng thu hút người trong nhà ùa ra, Triệu Kiệt là người sống chết với súng, hắn biết phải né như thế nào. Vậy nên Tử Cách xả một lượt đạn lại chẳng hề hấn gì với hắn.
"Anh biết tôi không bắn được anh!" Tử Cách đứng còn không vững, cô ngã xuống đất, tới rồi, ngày cô lo sợ rốt cuộc cũng tới.
Triệu Kiệt gằn giọng nói: "Con điếm ấy chết đi em mới không điên loạn như vậy nữa. Tử Cách, em chỉ là nhất thời mê muội."
Tử Cách ôm Lục Lăng vào lòng, thấy người mới vừa cười đùa nói về nhà sẽ rửa chân cho cô bây giờ lại lọt thỏm trong vòng tay cô vô lực, không thể nói không thể cười, cô rống lên một tiếng thống khổ. Thì ra cảm giác này còn tệ hơn cô nghĩ, Tử Cách buông Lục Lăng ra dò tìm trên đất cây súng của mình. Cô run rẩy đưa súng lên, ngắm vào Triệu Kiệt: "Anh nghĩ tôi không gϊếŧ được anh?"
"Phải." Hắn gật đầu.
Tử Cách đột nhiên quay ngược súng lại hướng vào tim mình, cô cười giễu: "Nhưng tôi tự gϊếŧ tôi được."
Cô vừa bóp cò Triệu Kiệt đã lao tới ngăn cản, súng trượt đường bắn trúng vào cánh tay cô đau buốt. Tử Cách dùng hết sức mình đấm vào mặt, vào cánh tay hắn, thống khổ đến mức cô không còn thể nào nghĩ được gì: "Anh để tôi chết… để tôi chết…"
"Em thật sự điên rồi Tử Cách!"
"Anh mới điên… Ít nhất tôi cũng không hại đến anh…" Tử Cách vùng vẫy khỏi vòng tay của Triệu Kiệt, cô bò lại gần Lục Lăng rồi ôm lấy thân thể vô lực kia, "Lục Lăng mà chết, tôi cũng không muốn sống."
"Trời ơi, chú làm cái gì vậy!!!" Lương Tịnh nhìn Lục Lăng nằm dài dưới đất, cũng may là đúng chuyên ngành của nàng, nàng vén mái tóc ra xem nơi trúng đạn, phát hiện đạn chỉ làm xước trên trán Lục Lăng. Vốn là nơi khi bị thương sẽ đổ máu rất đáng sợ, cho nên Lương Tịnh mừng trong lòng vì đạn chỉ xược trên trán Lục Lăng chứ không phải gim trực tiếp vào đầu.
"Ba ơi!!! Chở Lăng Nhi kẻo mất máu."
Tử Cách nhìn còn thanh tỉnh, nhưng Lương Tịnh thấy thật ra dì ấy còn bị nặng hơn Lục Lăng, máu trên tay chảy xuống nhiều như vậy mà vẫn còn thanh tỉnh, dì ấy đích thật là người trong giang hồ.
"Con ơi… Lăng Nhi có thể cứu không?" Tử Cách van cầu hỏi, cô còn không chú ý đến cánh tay bị thương của mình.
Lương Tịnh xốc Lục Lăng lên vai mình, nàng gật đầu: "Không chết được, dì để mất máu một lúc nữa dì mới là người chết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.