Lục Lăng muốn học nhiếp ảnh, nàng đem chuyện này nói với dì Cách, chẳng những dì ấy không từ chối mà còn mua cho nàng một máy ảnh đời mới nhất. Lục Lăng cầm máy ảnh trên tay ngập ngừng đưa lên mắt, tìm một khung cảnh thật đẹp rồi nháy. Nàng đưa máy sang thứ mà nàng nghĩ là xinh đẹp nhất – dì Cách, dì ấy cười dịu dàng nhìn vào ống kính cho nàng chụp.
Yêu nhau được mấy tháng, cả hai đều không muốn xa rời nhau. Bình thường nếu đến ngày kỉ niệm Lục Lăng đều tặng Tử Cách một món quà nho nhỏ, khi thì là chiếc kẹp tóc mới, khi thì một sợi dây chuyền, khi thì vòng tay, Tử Cách thì thường nấu cho Lục Lăng một bữa thật ngon. Hai người ở bên nhau vô cùng khéo léo, hòa hợp như thể ông trời sinh ra để được gần nhau.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của Tử Cách, cô chưa hề có tình cảm với bất kì người nào. Thứ gì của cô đều được dùng để đổi lấy lợi ích, ngay cả tình yêu cũng thế, nếu không, cô có tu hành thêm hai mươi năm cũng không thể báo thù sớm đến vậy.
Nhưng bây giờ cô biết mình đã yêu.
Cô biết mình đã yêu khi cô nằm trong vòng tay ấm áp của con bé, trái tim cô đập mạnh, bồi hồi hệt như khi cô lần đầu làm chuyện sai trái. Trái tim cô bắt buộc đôi tay cô phải vòng qua eo, ôm chặt lấy người kia.
Cô biết mình đã yêu khi cô tiếp nhận nụ hôn nồng nàn của người kia, và cô tha thiết mong nhiều hơn.
Cô biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-nhin-em-mot-chut/982390/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.