Buổi sáng ngày hai mươi ba nhân viên nô nức đứng ở trước cổng công ty đợi sếp đến cùng đi biển, Ngọc Hiên từ trên xe nhìn ra đã thấy đông đúc, nàng ngáp dài một tiếng nói với Huệ Gia, "Tối qua ngủ ít, hôm nay buồn ngủ thật." Nói rồi nàng đẩy cửa xe ra bước xuống, mới phút trước còn là một cô gái bình thường buồn ngủ mỗi sáng, phút sau liền biến thành Đỗ tổng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, đôi khi Huệ Gia cũng phục trình độ biến hóa của Ngọc Hiên.
Huệ Gia cũng nối gót Ngọc Hiên bước xuống xe, nàng cười với mọi người một cái, sau lưng mang theo một cái ba lô to. Vân Nhạc bắt đầu cầm loa kêu gọi mọi người nhanh chóng ổn định trên xe, mất mười lăm phút sau xe mới khởi hành. Ngọc Hiên và Huệ Gia ngồi trên ghế đầu, lúc này Ngọc Hiên đeo kính râm đang lim dim ngủ, Huệ Gia biết ý liền kiếm cách cho Ngọc Hiên ngủ được trong chặng đường đi.
Buổi trưa mọi người xuống đến biển, Ngọc Hiên mở mắt ra bước xuống xe thì nghe được mùi biển, nàng tham lam thu hít thêm vài ngụm, cảm nhận biển, thứ từ lâu nàng chưa được chạm vào. Mọi người nhanh chóng ùa xuống, người chụp ảnh, người nói chuyện, người thì phụ trách trải đồ ăn ra.
Vì tiệc công ty nên Ngọc Hiên cũng dẫn đầu mọi người chơi trò chơi xây dựng tình đồng đội, chơi hết buổi trưa thì ai về phòng nấy. Ngọc Hiên chỉ muốn ngủ một giấc đến chiều, cảm giác mệt mỏi khiến nàng rã rời. Huệ Gia bèn lấy một chiếc khăn khô phủi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-nhin-em-mot-chut/982325/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.