Chương trước
Chương sau
Nhắc lại kiếp trước chỉ khiến Ngọc Hiên thêm buồn phiền, nếu như Vân Nhạc có gặp Khải Tập hay không nàng cũng không quan tâm, thế nhưng cô nàng Tống Thu này thì khác. Bây giờ họ đã gặp nhau rồi, nàng phải làm gì? Ngọc Hiên cảm thấy muốn bắt đầu một mối quan hệ với Huệ Gia, nhưng nàng thật sợ cô gái này, chỉ sợ tích cũ lặp lại, họ sẽ yêu nhau và nàng chẳng khác gì một cô ngốc.
Mặc dù Vịnh Thi đã nói rằng Huệ Gia là chân ái của đời nàng, nhưng ai biết được chân ái của Huệ Gia là ai, là nàng hay cô bé đồng tuổi Tống Thu? Tống Thu có gương mặt tương đối xinh xắn, mái tóc dài mượt thả ở sau lưng không hề uốn duỗi, có vẻ ngoan hiền, trái ngược với mái tóc xoăn sóng nước hiện đại của Ngọc Hiên, khác hẳn với vẻ quyến rũ nóng bỏng của Ngọc Hiên.
Ngọc Hiên tự nhìn xuống trang phục của mình, mặc dù nàng mặc đồ công sở nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không đứng đắn, gợi nhân. Còn cô bé kia thì mặc một chiếc váy maxi suông thanh thoát, tóc buộc hờ hững sau lưng, nàng mới là mẫu người của Huệ Gia, hay cô bé thanh thuần kia mới là mẫu người của Huệ Gia?
Còn nhớ kiếp trước Huệ Gia chán ghét nàng thế nào, ghét nàng đến độ xách vali bỏ đi, ghét nàng đến độ khi nàng cần Huệ Gia, gọi điện cũng không được. Còn cô bé này hoàn mỹ không vết xước, được Huệ Gia nâng niu trong tay như minh châu, như bảo ngọc, càng nghĩ Ngọc Hiên càng thấy chua xót, cả kiếp này kiếp trước nàng đều là kẻ thua cuộc trong tình yêu sao?
"Đỗ tiểu thư… Đi ăn tối với anh được không?"
Ngọc Hiên lơ đễnh nhìn bóng lưng hai người họ, không hề ừ hử gì.
"Ngọc Hiên, đi ăn tối với anh được không?" Tuấn Thịnh lại hỏi, hắn không hề biết Ngọc Hiên đã là gái có chồng vì trên tay nàng không hề có nhẫn cưới. Nếu cô gái như vậy không là của ai, tại sao không thể là của hắn?
"À… ừ" Ngọc Hiên nhìn hai người họ, bóng lưng như vậy có phải quá gần rồi không? Trong trí tưởng tượng của Ngọc Hiên, nàng có thể đứng lên tát Tống Thu một ngàn cái, nhưng lí trí không cho phép Ngọc Hiên nàng làm điều này. Nàng còn phải giữ gìn mặt mũi cho chính mình, mà Huệ Gia lúc này với nàng cũng không có bất cứ quan hệ gì, nếu mà nói đánh ghen, cũng chẳng có cớ gì mà đánh.
Huệ Gia cắn cắn môi mình, phim có chiếu gì nàng cũng không quan tâm nữa, chị dâu của nàng vừa mới đồng ý cùng người ta ăn tối rồi. Xem phim rồi còn ăn tối, hai người họ đang tìm hiểu nhau sao? Lòng Huệ Gia nóng như lửa đốt, cũng không biết phải làm như thế nào, nàng có nên ngăn cản họ không. Nếu nàng ngăn cản, Ngọc Hiên có cùng nàng về nhà không?
Phim dần đi đến kết thúc, Ngọc Hiên bước ra khỏi hàng ghế, lững thững đi xuống cầu thang nhỏ để ra ngoài. Tuấn Thịnh ở bên cạnh luyên thuyên gì đó nhưng nàng không quan tâm, chỉ biết lơ đễnh đi, lơ đễnh về.
"Anh đi lấy xe, đợi anh một xíu nhé?" Tuấn Thịnh lịch sự nói.
Huệ Gia bước hai bước đến chỗ hai người họ, khều vào vai Ngọc Hiên một cái, "Chị Hiên"
Ngọc Hiên quay người lại nhìn Huệ Gia, cũng không nói gì.
"Em là ai vậy?" Tuấn Thịnh thấy người quen của Ngọc Hiên bèn hỏi.
Ngọc Hiên không nói gì nhưng mắt nàng cảm thấy nóng hổi, cô nàng Tống Thu này lại được phép đứng trước mặt nàng, dùng ánh mắt ngây thơ đó nhìn nàng chằm chằm. Tất cả đều tại Huệ Gia cả, đều do Huệ Gia!
"Chị không về à? Anh hai đợi." Huệ Gia cũng không biết lấy lý do gì giữ Ngọc Hiên lại, đành nói anh hai nàng, dù sao họ cũng là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Nhưng Huệ Gia không biết được Huệ Gia nói ra điều này khiến Ngọc Hiên chịu đả kích như thế nào, con bé xem nàng là chị dâu, không hơn không kém, nói nàng giữ, nàng làm sao giữ nổi con bé?
"Anh hai…?" Tuấn Thịnh hơi nghi hoặc mối quan hệ của hai người họ, anh hai trong miệng của cô bé này là ai? Là bạn trai của Ngọc Hiên, hay là chồng? Độ tuổi như Ngọc Hiên thì việc có chồng là việc hoàn toàn bình thường, nhưng cô ấy không hề đeo nhẫn cưới.
Huệ Gia bèn nói thêm vào, "Chị… chị ấy là chị dâu của em"
Lại thêm một tia sét đánh xuống tâm hồn nhỏ nhoi của Ngọc Hiên. Đúng rồi, nàng chính là chị dâu của con bé, nàng đang muốn làm điều nghịch thiên gì đây? Nàng còn muốn đợi con bé trưởng thành rồi giao bản thân mình cho con bé? Nàng còn muốn cùng con bé sống nốt quãng ngày còn lại, nàng điên rồi, thật sự điên rồi.
"Em xin lỗi nhé, em có chồng rồi, em cũng quên nói anh" Ngọc Hiên cúi đầu một cái, sau đó chào tạm biệt Tuấn Thịnh, cùng Huệ Gia, Tống Thu đi ra cổng. Ba người không ai nói gì, Tống Thu cảm thấy rất kì quái, thế nên nàng nói, "Huệ Gia, chị dâu của cậu hả? Sao không giới thiệu với mình."
"À… Chị ấy tên Ngọc Hiên, Ngọc Hiên, đây là Tống Thu, em họ Lâm Tuyết" Huệ Gia nhanh nhẩu giới thiệu hai người với nhau. Ngọc Hiên mỉm cười một chút, sau đó đi bộ ra cổng trước đợi tài xế đón nàng về. Nàng cũng chẳng cần biết Tống Thu hay Tống Hạ Tống Đông gì cả, điều nàng cần là tống khứ cô bé này đi.
Ngọc Hiên đi xe với tài xế còn Huệ Gia dùng xe đạp chở bạn mình về, Ngọc Hiên càng nghĩ càng chán ghét, rõ ràng xe đạp đó chỉ nên chở mình nàng.
"Phu nhân, hôm nay có gì không vui sao?" Tài xế Lưu thấy sắc mặt của Ngọc Hiên có vẻ không tốt nên hỏi han vài câu, Ngọc Hiên chỉ yên lặng dựa đầu vào kính xe, nói lơ đễnh, "Dạ không ạ, chỉ gặp người đáng ghét"
"Nếu đáng ghét thì đừng tiếp xúc nhiều với họ nha con" Tài xế Lưu xem nàng như con mà dặn dò, Ngọc Hiên dạ một tiếng, sau đó xin lỗi vì tết mà còn bắt chú ấy phải đi đón nàng.
Lúc đến Hình gia, Khải Tập đang ngồi trên xích đu đung đưa chân nhìn ra cổng, trên tay hắn là điếu thuốc vẫn đang dang dở. Bây giờ nhìn lại không biết Ngọc Hiên nàng ngày xưa mắt có vấn đề thế nào mà thích hắn, còn yêu hắn đến chết đi sống lại, vì hắn mà phụ rẫy cả thế gian này, nàng đúng thật là đồ điên.
Nhưng Ngọc Hiên nàng muôn đời vẫn vậy, vì yêu mà ngu si, mà mù quáng, trước đây nàng yêu Khải Tập, vì Khải Tập mà điên cuồng, kiếp này sống lại nàng lại cảm giác trái tim nàng muốn ở cạnh Huệ Gia, thế nhưng cảm giác điên cuồng vì yêu này khiến nàng khổ sở không ít, nàng muốn là tất cả của Huệ Gia, cũng muốn Huệ Gia là tất cả của mình, chỉ sợ Huệ Gia yêu nàng ít hơn, yêu nàng không bằng những gì nàng bỏ ra, chỉ sợ Huệ Gia phụ rẫy mình.
Ngọc Hiên đi vào bên trong phòng, tắm rồi thay bộ đồ công sở của mình thành đồ ngủ, mấy hôm trước nàng đã mua vài bộ đồ ngủ kiểu dài, trang nhã, không mặc những bộ đồ gợi cảm nữa. Hôm nay nàng mặc bộ đồ ngủ màu bạc, tắm xong lau khô tóc rồi lại đi bộ ra cổng nhìn xem Huệ Gia chở người ta đã về đến nhà chưa. Rõ ràng đoạn đường gần như vậy, Ngọc Hiên tắm cũng tắm xong, vậy mà Huệ Gia còn chưa về.
"Hiên Nhi" Khải Tập bất chợt nói khiến Ngọc Hiên giật mình, nàng quay đầu lại xem thì thấy hắn đang đứng sau lưng nàng, vậy nên nàng mắng, "Giật cả mình." Sau đó vuốt vuốt tim mình, rõ ràng hắn đang muốn hù chết nàng.
"Anh nhớ em quá bà xã, bao giờ em mới dọn về với anh" Khải Tập định nắm lấy tay nàng nhưng nàng tránh đi, lạnh lùng nói, "Tôi đệ đơn ra tòa rồi."
"Em"
Huệ Gia lộc cộc chạy vào bên trong sân thấy Ngọc Hiên và Khải Tập đang đứng nói chuyện cùng nhau, mặt Huệ Gia bỗng nhiên tối sầm lại, hệt như vũ bão kéo qua nơi này. Anh chị ấy đã làm hòa rồi?
Ngọc Hiên đợi được Huệ Gia về rồi bèn quay gót trở về phòng, cả hai bên đều ghen tuông nhưng ai cũng bịt mũi uống giấm, chẳng ai muốn phát tác ra.
P/s: Mới đây mà chúng mình đã cùng nhau đi đến chương 40 rồi, nhanh thật. Các cậu thích truyện chứ? Thích thì nhớ chia sẻ truyện cho mọi người đọc chung nha. Các cậu là động lực của mình đó, mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện sớm. Yêu các cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.