Buổi sáng Ngọc Hiên không về nhà mà đến hẳn công ty để làm việc, tài xế Lưu chở nàng đến cổng công ty rồi nói: "Phu nhân thật sự không muốn về nhà một chút? Tôi nghe nói nhị tiểu thư kiếm phu nhân cả buổi sáng rồi."
"Kiếm con? Có việc gì nhỉ?" Ngọc Hiên nói, nàng cũng không biết Huệ Gia có việc gì gấp phải kiếm nàng vào sáng sớm, trong lòng thậm chí còn cảm thấy một chút kì quái. Thế nhưng tài xế Lưu cũng không biết việc gì, vậy nên cũng đành cúi đầu cho qua chuyện. Ngọc Hiên đợi một lúc không thấy chú Lưu trả lời nàng, thế nên nàng đành mỉm cười một chút rồi tạm biệt chú Lưu để đi làm việc.
Tòa nhà của DGr cũng không phải quá lớn, chỉ tầm vừa phải với năm tầng, thế nhưng đó cũng là công sức của cha nàng một tay gầy dựng nên. Càng nhìn DGr, Ngọc Hiên càng tức giận bản thân mình kiếp trước ngu ngốc, nếu không phải tại nàng, tất cả của Đỗ gia cũng không đến nổi mất sạch.
Phòng làm việc của nàng ở lầu bốn, toàn bộ trong phòng là cửa kính một chiều, nàng có thể nhìn ra nhân viên, thế nhưng nhân viên không thể nhìn thấy nàng. Trong DGr, ai cũng biết sếp phải cả năm trời mới xuất hiện một lần, hôm nay thấy sếp đích thân ngự giá, ai nấy đều không khỏi sững sờ. Ngọc Hiên thấy nhân viên của mình ngạc nhiên, nếu là nàng, nàng cũng ngạc nhiên tương tự.
"Mọi người làm gì ngạc nhiên vậy? Hôm nay trà chiều tôi đãi nhé."
Ngọc Hiên lưu lại một câu nói, sau đó bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-nhin-em-mot-chut/982284/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.