Bạch Tuyên giữ khoảng cách bám theo ở phía sau, thấy điện thoại bị ném ra ngoài, đoán chắc là điện thoại của Nhược Vũ, trái tim anh khẽ rơi “bộp” một tiếng, Lâm Nhất Phàm mà biết anh đẩy phu nhân của hắn vào tình thế nguy hiểm thế này, chắc chắn hắn sẽ chặt anh ra thành từng khúc ném cho cá sấu ăn nhưng mà cậu ấy làm gì mà tới giờ không liên lạc được vậy, cả Từ Khôn nữa?
***********
-Lâm tổng, anh đã khỏe nhiều chưa?
Từ Khôn cầm theo túi thuốc vừa mới lấy xong đứng bên giường bệnh hỏi Lâm Nhất Phàm. Chiều nay sao khi trả lời báo chí xong thì đột nhiên giám đốc bất tỉnh, anh đưa anh ấy tới đây truyền nước, mất hai tiếng mới tỉnh lại, bác sĩ nói là anh ấy lao lực quá nên mất sức, cần phải nghỉ ngơi để tịnh dưỡng nhưng vừa tỉnh lại đã ngay lập tức đòi về.
Lâm Nhất Phàm không đợi y tá, tự mình rút kim tiêm truyền dịch rồi bước xuống giường, đầu hắn đau như búa bổ nhưng mà Nhược Vũ còn đợi hắn ở nhà. Lâm Nhất Phàm sãi dài bước chân rời khỏi bệnh viện, Từ Khôn phải chạy theo mới đuổi kịp.
Điện thoại cả hai người đều để ở trên xe, lúc mở lên đã có gần một trăm cuộc gọi nhỡ, đều là của Bạch Tuyên và Nhược Vũ. Lâm Nhất Phàm căng thẳng cực độ, hắn lập tức gọi lại cho Nhược Vũ nhưng không liên lạc được, nghi có chuyện chẳng lành hắn gọi ngay cho Bạch Tuyên. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện hắn đã hỏi trước.
-Nhược Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698561/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.