Hơn sáu giờ tối Lâm Nhất Phàm trở về nhà, dù Lâm Thị công việc chất đống thì hắn cũng không bao giờ về trễ, ngày nào cũng cầm theo một cái bánh ngọt nhỏ hoặc một món gì đó mà Nhược Vũ muốn ăn đem về cho vợ mình và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhược Vũ nằm trên giường vạch sẵn kế hoạch trong đầu mình để đối phó với Lâm Khải Trạch, miệng vô thức cười như điên dại.
-Anh về rồi đây.
Mùi bánh bao hấp thơm phức xộc vào mũi, Nhược Vũ thu nụ cười quỷ dị trên môi ngồi bật dậy chạy tới chỗ Lâm Nhất Phàm ôm lấy anh nịnh nọt. Lâm Nhất Phàm hoảng loạn chạy tới trước ôm lấy cô nhấc bổng lên.
-Em cẩn thận một chút, làm mẹ rồi mà cứ như trẻ con vậy.
Nhược Vũ ôm cổ Lâm Nhất Phàm cười hì hì, nhiều khi cô quên mất mình đang mang thai, cũng may anh luôn bên cạnh nhắc nhở cho cô nhớ điều đó.
Lâm Nhất Phàm mở bánh bao đưa cho Nhược Vũ rồi đi tắm, Nhược Vũ còn chưa biết bánh bao có nhân gì thì Lâm Khải Trạch lại nhắn tin tới.
“Anh chuẩn bị giấy tờ xong rồi, ngày mai em tới nhà anh ký tên nhé.”
Nhược Vũ mím môi trả lời đồng ý rồi xoá vội tin nhắn, điện thoại cũng cài chế độ im lặng. Nhất Phàm cho cô toàn quyền trong chuyện chỉnh đốn Lâm Khải Trạch nhưng nếu anh biết cô đi gặp anh ta nhất định sẽ ngăn cản cô, cô biết anh sợ cô gặp nguy hiểm nhưng muốn bắt thỏ thì phải vào tận hang, mà Lâm Khải Trạch là một con thỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698557/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.