Lâm Nhất Phàm đối với Nhược Vũ không chỉ là chồng mà còn là ân nhân, một hiệp sĩ dang rộng áo choàng bao bọc lấy cô qua từng sóng gió, cô không chỉ yêu anh mà còn vạn phần cảm kích, anh biết rõ những gì cô sắp làm nhưng chưa từng chê trách cô, cũng không hận cô ban đầu đã lợi dụng anh.
Lâm Nhất Phàm tựa cằm lên đỉnh đầu của Nhược Vũ, cô nhỏ bé trong vòng tay của hắn, mong sau này khi dẹp bỏ hết hận thù rồi, nụ cười của cô sẽ không còn bị kẻ nào làm vẩn đục nữa.
Sáng hôm sau Lâm Nhất Phàm rời khỏi nhà từ sớm, Nhược Vũ cũng nối bước đi sau, cô ngồi trên xe kết nối điện thoại với Lâm Khải Trạch hẹn gặp mặt, cô biết bây giờ đi gặp hắn sẽ rất nguy hiểm nhưng hắn bây giờ cũng cần một người “cạnh bên an ủi.”
Lâm Khải Trạch hẹn cô tới biệt thự riêng của mình, ban đầu cô có chút chần chừ nhưng vẫn quyết định đi tới đó.
Hắc Minh mở cửa cho cô vào trong, Lâm Khải Trạch ngồi ở phòng khách, tay châm thuốc liên tục, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, khuôn mặt hắn phờ phạc đến tội nghiệp. Nhược Vũ đứng trước ngưỡng cửa nhìn quanh một hồi rồi mới bước vào trong.
-Anh không được khỏe sao?
Lâm Khải Trạch ngửa ra đằng sau liếc mắt nhìn cô, miệng phun ra một vòng khói cười cợt.
-Thấy tôi như thế này em có vui không, chồng của em thắng rồi, còn ngồi trên đỉnh vinh quang, em cùng nó lừa tôi cảm giác ấy tuyệt vời lắm có phải không?
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698552/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.