Nhược Vũ cả ngày ngồi trong phòng nghe lại đoạn ghi âm của Lâm Khải Trạch và Trần Sâm, máy ảnh của cô cũng lưu lại được không ít hình ảnh họ gặp mặt nhau tại nhà hàng. Nhược Vũ không hành động trước, cô biết sau hôm nay Lâm Khải Trạch sẽ bị Lâm lão gia khiển trách, hội đồng quản trị cũng không dễ dàng gì bỏ qua cho hắn, lúc hắn tìm đường lui sẽ tính đến chuyện lấy cổ phần Trương Thị từ tay Triệu Phi, lúc ấy chính là thời cơ thích hợp để cô tung ra chứng cứ.
Nhược Vũ nghiền ngẫm cả một ngày trời không thiết ăn uống, lúc để ý thì trời đã sập tối. Lâm Nhất Phàm vẫn chưa về, có lẽ anh rất bận và cũng có thể không muốn về gặp mặt cô.
Nhược Vũ lê đôi chân nặng nề bước về phía ban công nhìn xuống sân đợi thân ảnh kia quay về, 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng đồng hồ trôi qua bên dưới im lìm không thấy bóng dáng ai.
Nhược Vũ ôm bờ vai lạnh lẽo của chính mình đáy mắt khô nhưng lòng đổ lệ. Cô quay bước vào trong xếp vali đặt ở góc phòng, tắt đèn, lên giường nằm xuống.
12 giờ khuya dưới nhà mới có tiếng động cơ xe, Nhược Vũ bấu chặt chăn, nhắm mắt nghe tiếng bước chân ngày một đến gần.
Lâm Nhất Phàm mở cửa, bên trong tối om, chỉ có ánh đèn ngủ màu vàng mờ ảo. Hắn liếc qua cô gái nằm trên giường một cái rồi đi vào phòng tắm, chừng 20 phút vẫn chưa trở ra.
Nhược Vũ mở mắt len lén nhìn cửa phòng tắm, trái tim đập nhanh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698548/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.