Nhược Vũ theo Lâm Nhất Phàm ra xe, vừa đi vừa sợ Lâm Khải Trạch đuổi theo, đến khi yên vị trong xe rồi cô mới dám thở mạnh.
Lâm Nhất Phàm khởi động xe được một đoạn Nhược Vũ nghiêng người bám lấy cánh tay của anh nũng nịu.
-Chồng à, anh giỏi quá đi, em còn không biết khả năng diễn xuất của anh lại xuất chúng đến như vậy, anh mà theo nghiệp diễn viên chắc bây giờ cũng nổi tiếng khắp thế giới rồi.
Nhược Vũ cũng không dám nghĩ Lâm Nhất Phàm sẽ xuất hiện giải vây cho mình, anh làm một tràng dài, Lâm Khải Trạch cũng không kịp phản ứng lại, cái gì mà cô sẽ không sống yên ổn, anh đúng là biết lừa người.
Nhược Vũ chu chu cái miệng nhỏ nịnh bợ một hồi rồi cười đến không khép miệng lại được, nhìn cô lúc này giống như một cánh én nhỏ khiến tâm trạng của Lâm Nhất Phàm cực kỳ tốt, hắn giải vây cho cô không chỉ giúp cô mà còn vì muốn nhanh chóng xác thực tội ác của Lâm Khải Trạch, hắn rất muốn biết anh trai của mình có phải là kẻ gϊếŧ người hay không.
Rất nhanh xe đã về đến khách sạn, Nhược Vũ như cún con chạy theo anh vẫy đuôi, cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Nhất Phàm khoanh hai tay trước ngực ra lệnh cho cô.
-Cởi đồ ra.
Cởi…cởi đồ ra làm gì? Một hàng dấu chấm dài xuất hiện trước mặt Nhược Vũ, không phải anh muốn làm chuyện ấy lúc này đó chứ?
Lâm Nhất Phàm thấy cô đỏ mặt, hũ giấm trên người đã vơi đi một chút, hôm nay cô biết suy nghĩ đen tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698543/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.