-Không tìm được sao?
-Thưa cảnh trưởng, không phát hiện ai khả nghi cả.
Trần Sâm nổi giận đập tay mạnh xuống bàn, nếu không phải vì ông ta béo thì đã thấy cả gân xanh nổi lên.
Lâm Khải Trạch không nghĩ ra ở đất Hoa Đô này ai lại theo dõi hắn còn biết hắn đi ăn với Trần Sâm.
-Kiểm tra camera của nhà hàng chưa?
-Camera của nhà hàng bị hỏng rồi thưa Lâm tổng.
Chết tiệt, một nhà hàng 5 sao nổi tiếng mà lại bị hỏng camera sao, sự trùng hợp này khó mà tin được. Lâm Khải Trạch đột nhiên nhớ tới cô gái ở buổi họp báo của Trương Thị, sau khi cô ta rời đi thì những đoạn camera gần đó cũng mất hết, người phụ nữ ngày hôm nay có phải là cô ta không và mục đích của cô ta là gì?
Lâm Khải Trạch về khách sạn nhưng không thấy Nhược Vũ đâu, bây giờ đã hơn 10 giờ tối rồi, tâm trạng đã không tốt bây giờ càng tồi tệ thêm, hắn lấy điện thoại gọi cho Nhược Vũ nhưng không liên lạc được, cô ấy đi đâu rồi? Cứ mỗi lần hắn và cô có không gian riêng tư cô đều chuồn mất, có phải hắn nên nghi ngờ tình cảm của cô dành cho hắn hay không?
**********
Nhược Vũ bên này chìm đắm trong vòng tay của Lâm Nhất Phàm, điện thoại đã bị cô bật chế độ bay, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính, bây giờ cô quay lại đó không khác gì dâng mồi cho hổ đói.
Lâm Nhất Phàm cũng là một con hổ thèm mồi, mỗi lần ở gần cô hoả dục trong lòng đều không kìm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698541/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.