Nhược Vũ giật mình chới với ngã chổng ngược xuống lan can, bắp chân của cô đập mạnh vào thanh chắn, cô không dám đau cố cắn răng ngồi dậy, nếu chạy về phía trước thì nhất định sẽ bị tóm, phía sau thì chính là ban công mà trên này lại là tầng 5. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Nhược Vũ leo ngược lên ban công lần nữa thả hai chân lơ lửng xuống phía dưới. Cô phải liều, một là thoát hay là chết, mà có chết cũng nhất định không được chết trong tay của Lâm Khải Trạch.
Tiếng bước chân ngày một đến gần mà chân của cô còn cách ban công tầng 4 quá xa, bàn tay của cô cũng không đủ sức để bám trụ, đã tới bước đường này rồi chẳng lẽ cô phải đầu hàng hay sao?
-Nhanh lên, ngoài kia có người.
Giọng của Lâm Khải Trạch như âm thanh của quỷ gọi hồn, giữa thần chết và quỷ dữ cô đành chọn thần chết vậy. Nhược Vũ thả một tay lấy đà nhảy xuống nhưng thật không may tay của cô quá yếu để giữ cả thân thể của mình, Nhược Vỹ trượt khỏi thanh chắn lan can, đầu óc cô nhẹ như bông gòn chơi vơi trong không khí, hai mắt mở to chuẩn bị lần thứ hai kết liễu cuộc đời.
Giây phút cô tưởng thật sự phải đối mặt với Diêm Vương rồi thì có một vòng tay túm lấy eo của cô kéo vào, động tác nhanh đến mức khiến cô còn không biết mình được cứu sống rồi.
-Em không sao chứ?
Đồng tử của Nhược Vũ nở ra hết cỡ nhìn người đàn ông trước mặt mình, Lâm Nhất Phàm, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698539/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.