Chương trước
Chương sau
Trong tin nhắn có nói, chỉ cần gã ta làm nhục Nhược Vũ một đêm và giữ nguyên hiện trường tới sáng hôm sau thì sẽ được trả tiền. Gã nghiện đó vẫn ngậm miệng không khai ra chủ nhân sai khiến hắn, nên bọn họ phải ra tay tới tận nơi bắt về. Bạch Tuyên gửi tin nhắn cho tên giấu mặt kia nói là mọi chuyện đã làm đúng như kế hoạch, sáng hôm sau cứ việc tới nghiệm thu.
Lâm Nhất Phàm nghe qua mà sôi ruột gan, hắn muốn biết là kẻ nào dám lớn gan thuê người làm chuyện đồi bại như thế với vợ của hắn.
“Tiếng nhạc.”
Là Giai Kỳ gọi tới.
Lâm Nhất Phàm không muốn nghe máy, bây giờ ai cũng không quan trọng bằng Nhược Vũ, nếu tối hôm qua cô ấy không kịp trốn thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lâm Nhất Phàm tắt máy, Giai Kỳ vẫn kiên nhẫn gọi thêm mấy lần, chẳng thấy hồi âm, Giai Kỳ sốt ruột gửi tin nhắn cho Lâm Nhất Phàm.
“Nhất Phàm, anh mau tới khách sạn Hải Đường phòng 305, tối qua có người bắt gặp Châu tiểu thư vào đây với một người đàn ông lạ.”
Lâm Nhất Phàm đọc tin nhắn, đôi mắt thâm trầm trùng xuống, chuyện gì thế này, Giai Kỳ làm sao thế này?
Lâm Nhất Phàm kết nối tai nghe bluetooth gọi lại cho Giai Kỳ.
-Bây giờ em đang ở đâu?
-Em đang ở trước sảnh khách sạn Hải Đường chờ anh.
-Được, anh tới ngay đây.
Chính tay hắn đưa Nhược Vũ từ vách tường cheo leo vào bệnh viện, chờ cô ấy cấp cứu suốt một tiếng đồng hồ, cũng chính tay hắn đưa cô về nhà đúc thuốc cho cô ấy uống. Bây giờ lại có người nói cô ấy qua đêm với đàn ông, thật là một sự sắp đặt trùng hợp.
-A lô, Bạch Tuyên, cậu nấp ở đâu đó trước, khi nào tôi ra hiệu hãy xông vào.
Lâm Nhất Phàm nhếch môi nhìn thẳng phía trước, chiếc xe kéo hết tốc độ thẳng tiến tới khách sạn Hải Đường.
**********
-Em gọi cho Nhất Phàm rồi, anh chắc chắn là hắn ta làm xong rồi chứ?
Tô Tiểu Mạt đầu dây bên kia đang ôm gái ngủ trên giường, giọng lè nhè trả lời.
-Em yên tâm, mấy thằng nghiện như nó có thuốc vào thì hang thỏ sẽ bị dập thành hang voi. Lâm Nhất Phàm trông thấy khéo ám ảnh cả tháng, không chừng sẽ lập tức rước em về làm nhị thiếu phu nhân gấp.
Giai Kỳ nắm chặt túi xách cúp máy, Châu Nhược Vũ đó dám huênh hoang với cô, trong ngày sinh nhật của lão già họ Châu còn lên tiếng bóng gió nói là cô giả vờ ngã, hại cô bị cư dân mạng quay xe chửi đến nổi phải khóa trang cá nhân. Hôm nay cô sẽ để Lâm Nhất Phàm thấy được bộ dạng dung tục nhất của cô ta, để xem cô ta còn lên mặt được nữa hay không.
Lâm Nhất Phàm đã xuất hiện trước cửa, Giai Kỳ nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay của hắn.
-Nhất Phàm anh nhất định phải bình tĩnh, cũng chưa chắc là Châu tiểu thư đâu.
Lâm Nhất Phàm đứng lại nhìn Giai Kỳ, xưa nay trong mắt của hắn cô luôn mang hình tượng cá tính nhưng ngoan hiền, trước đây hắn không quan tâm cô làm việc ở môi trường đầy phức tạp như thế nào vẫn một mực theo đuổi cô, những lời cô nói luôn đem vào tâm ghi nhớ lại nhưng hôm nay những thứ đó chẳng còn gì nữa, phút chốc đã tan biến tất cả rồi.
Lâm Nhất Phàm dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất để hỏi Giai Kỳ.
-Sao em còn tới đây trước hơn cả anh vậy, nếu tối qua em đã biết cô ấy tới đây sao em không báo sớm cho anh mà tới bây giờ mới nói.
Giai Kỳ bối rối, lúc nãy cô có nói với hắn là mình đã biết từ tối hôm qua không?
-Em…em cũng mới biết thôi, anh sao vậy không tin em sao, nếu chúng ta còn chần chừ ở đây thì sẽ không bắt gian tận tay được nữa đâu.
Giai Kỳ kéo tay Lâm Nhất Phàm, cô còn nóng lòng hơn cả hắn.
Lâm Nhất Phàm rút tay về cho vào túi rồi cũng đi theo, đôi mắt tràn đầy sự thất vọng, cái Giai Kỳ muốn hắn thấy là gì, cô lúc thì nói chưa chắc là Nhược Vũ, lúc thì nói rằng sợ Nhược Vũ rời khỏi. Thái độ và lời nói trước sau đều không nhất quán như vậy, cả đêm qua cô không tập dược kỹ càng sao?
Phòng 305.
-Chính là phòng này.
Lâm Nhất Phàm đứng một bên nhìn Giai Kỳ bận bịu gõ cửa, rốt cuộc ai mới là người cần nôn nóng đây?
Giai Kỳ cực kì phấn khích, cánh cửa này mở ra thì đời của Châu Nhược Vũ cũng sẽ tàn như cái giẻ lau, rất nhanh thôi cô ta sẽ bị tống khỏi Lâm gia, thời đại của Giai Kỳ này sẽ lên ngôi. Giai Kỳ cười lạnh suиɠ sướиɠ đợi người mở cửa.
“Cạch.”
-Các người tìm ai?
Một người đàn ông chừng 30 tuổi bước ra, chiếc áo choàng trắng xộc xệch lộ ra khuôn ngực màu nâu rắn chắc. Giai Kỳ nhếch môi cười, đúng là Tô Tiểu Mạt rất biết chọn người, khả năng cao Châu Nhược Vũ đã đi hết nổi rồi.
-Có phải Châu Nhược Vũ ở trong đó không? Các người to gan dám cắm sừng Nhất Phàm.
Giai Kỳ đẩy mạnh người đàn ông một bên rồi đi vào trong, người này nhăn mặt không hiểu chuyện gì. Lâm Nhất Phàm cũng ung dung đi vào không có vẻ gì gấp gáp.
-Qua đêm với trai tới mặt trời lên cao rồi còn chưa chịu dậy, Châu Nhược Vũ, thật uổng cho cô mang danh là nhị thiếu phu nhân của Lâm gia.
Giai Kỳ đứng ở cuối giường khoanh tay nhìn chiếc chăn đang quấn quanh người ở bên trong, Lâm Nhất Phàm vô tư tìm một chỗ gác chân ngồi xuống để cho cô tự tung tự tác. Nếu đã như vậy thì cô phải thể hiện thật tốt, vì sắp tới cô còn đảm đương vị trí thiếu phu nhân cao quý này.
Cô gái trong chăn đang ngủ ngon lành, tự nhiên có ai mắng chửi bên tai, cô vén chăn ngồi dậy lèm bèm.
-Mới sáng sớm ai lại vô giáo dục tới làm phiền người khác vậy?
-Em yêu à, anh cũng không biết bọn họ là ai tự nhiên lại nói chúng ta cắm sừng.
Giai Kỳ trợn mắt nhìn toàn cảnh trước mặt, Châu Nhược Vũ đâu? Sao lại là cô ta?
Giai Kỳ còn chưa kịp thông não thì cô gái kia đã phóng xuống giường xô Giai Kỳ một cái khiến cô chao đảo ngã xuống đất.
-Cô nói ai cắm sừng, vợ chồng chúng tôi mới cưới, cái miệng quạ xui xẻo của cô là do ai sinh ra vậy?
Giai Kỳ ôm cái lưng đau uất ức nhìn Lâm Nhất Phàm, hắn vẫn bình tĩnh nâng niu nụ hoa hồng trên bàn không để ý tới.
Một hồi cô gái kia chửi xong rồi hắn mới đứng lên rời đi, Giai Kỳ cầm túi xách chạy theo.
Lúc ra tới cửa đã thấy thêm mấy người đứng ở đó, trong đó có cả Bạch Tuyên bạn thân của Lâm Nhất Phàm, đột nhiên cô rùng mình, hai mắt long lanh lệ đi tới chỗ Lâm Nhất Phàm nép qua một bên.
Bạch Tuyên cũng không biết tại sao Giai Kỳ lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Giai Kỳ chính là người sai khiến tên nghiện ngập kia làm chuyện đó, không phải chứ, Lâm Nhất Phàm thích Giai Kỳ như vậy.
-Nhất Phàm, có thể là họ đã đi từ sớm rồi.
Giai Kỳ cúi đầu lí nhí nói đỡ cho bản thân, trước mặt nhiều người như vậy, cô không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
-Anh không nghĩ là ngoài làm vũ công múa cột ra em còn làm thêm nghề diễn xuất nữa nhưng có ai nói với em chưa, em diễn dở lắm.
Lâm Nhất Phàm không niệm tình nói thẳng, Giai Kỳ đứng trước mặt hắn bây giờ là một Giai Kỳ hoàn toàn khác với những gì hắn đã biết, chẳng trách lần xảy ra rắc rối ở trung tâm thương mại Nhược Vũ phải lấy thân mình chứng minh với hắn là cô ấy bị oan, hắn đã giữ một con rắn độc bên người để hại vợ của mình rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.